Tạ Kha nghĩ hắn đã biết lý do tại sao.
Chỉ vì hắn đã thiêu cháy lông mi của y, nên giờ y chặt đứt lông mi của mình à???
Tạ Kha thản nhiên nghĩ, lúc đầu hắn định làm y mù luôn cơ.
Hắn trả lại Phù Sương kiếm cho Thẩm Vân Cố.
Thẩm Vân Cố đưa tay nhận, đột nhiên hỏi: "Dùng có quen không?"
Giọng nói y trước sau như một, không có bất kì gợn sóng nào, nhưng Tạ Kha lại nghe ra một cảm giác trào phúng.
Tất nhiên loại cảm giác trào phúng này là cảm giác của chính hắn mà thôi.
Những người còn lại đều cảm thấy chắc mình chưa tỉnh ngủ.
Vì sao Thẩm Vân Cố lại dùng giọng điệu ôn nhu như vậy để nói chuyện với Tạ Kha?
Xích Dương đạo nhân cũng thấy có gì đó sai sai, hắn còn tưởng rằng Thẩm Vân Cố ghét Tạ Kha như vậy, trận đấu này sẽ nguy hiểm vô cùng, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng lao ra khi Thẩm Vân Cố vừa nảy sát ý.
Kết quả, mọi chuyện cứ như vậy nhẹ nhàng giải quyết?
Tạ Kha nói: "Khá ổn."
Hắn không muốn nói chuyện với Thẩm Vân Cố.
Trả Phù Sương kiếm cho y, hắn trở về chỗ ngồi.
Thẩm Vân Cố như có suy tư gì nhìn hắn một cái, cũng xoay người, quay trở lại ngồi bên cạnh chưởng môn.
Thẩm Vân Cố lên đánh một trận như không đánh, nhưng những người khác cũng ngại mời hắn, chỉ có thể sờ mũi, hậm hực từ bỏ.
Quý Minh cuối cùng cũng tóm được cơ hội, vẻ mặt tò mò nhìn Tạ Kha: "Lão đại, chuyện vừa rồi là sao thế?"
Tạ Kha nói: "Không có gì."
Quý Minh không tin: "Thẩm Vân Cố kia sao có thể ôn nhu với ngươi như vậy! Đậu móe, lúc hắn đặt cành đào lên cổ ngươi, ta sợ tới mức lạnh hết cả người!"
Tạ Kha cười một cái, không nói gì.
Hắn cảm thấy có một người vẫn luôn nhìn về phía mình, vừa quay qua liền thấy, Quỳnh Sơ.
Quỳnh Sơ đứng giữa đám người Tố Nữ tông.
Dáng người nàng nhỏ xinh, rất dễ làm nam nhân yêu mến.
Da trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, một bộ váy tím càng làm nàng thêm thướt tha.
Tạ Kha nhìn nàng một cái.
Quỳnh Sơ như bị người phát hiện bí mật, nhanh chóng cúi đầu, khuôn mặt đỏ ửng.
Vài giây sau nàng lại nhanh chóng ngước mắt lên, sóng mắt hiền dịu như nước, chậm rãi thâm tình.
Tạ Kha không có cảm giác gì.
Quý Minh đứng ngoài nhìn rất ngạc nhiên: "Lão đại, dạo này số đào hoa của ngươi tốt vậy sao"
Tạ Kha cười, không nghĩ nhiều.
Quý Minh nhìn Quỳnh Sơ, có chút buồn bực: "Ta nghe người khác nói về nàng, câu nào cũng không tốt, lão đại ngươi nói xem năm đó mẹ nàng là người thâm tình như vậy, sao có thể sinh ra một....ừm, nữ nhân đa tình như thế."
Tạ Kha không nghĩ rằng Quý Minh sẽ dùng một từ bình thường như "đa tình" để miêu tả nàng.
Hắn cũng chẳng có hứng thú với chuyện của Tố Nữ tông.
Nhưng Quý Minh không biết điều đó.
Chiếc máy hát Quý Minh đã mở ra thì sẽ không đóng lại được, nói: "Năm đó chuyện này đi đâu cũng nghe thấy, thể diện của Tố Nữ tông mất hết.
Xưa nay Tố Nữ tông có quy định,