Màn biểu hiện cho có lệ của Thẩm Vân Cố tại khí phong không mang lại chút ảnh hưởng nào cho y, trái lại còn kéo Tạ Kha xuống, gán cho hắn hai chữ ngu dốt.
Cầm Phù Sương kiếm trên tay, Thẩm Vân Cố dùng cành đào làm kiếm, nhưng hắn vẫn không đỡ nổi ba chiêu.
Quả thực là nỗi sỉ nhục của toàn bộ kiếm tu.
Tạ Kha cũng chẳng quan tâm mấy lời đồn vớ vẩn này.
Mấy ngày nay không có việc gì làm hắn sẽ đến Thiền Ẩn cốc nghe giảng đạo.
Hắn giả bộ làm một người ngoài lòng đầy tò mò, nói bóng nói gió với đệ tử Thiền Ẩn cốc.
Đệ tử trong cốc nói về Phật hỏa cũng chỉ cái biết cái không, chỉ biết nó ở cấm địa Thiền Ẩn cốc, được cung phụng qua nhiều thế hệ, rất ít người có tư cách đến gần.
Tạ Kha hỏi: "Những ai có tư cách?"
Tiểu đệ tử cào cào mái đầu trọc lốc: "Chưởng môn và vài trưởng lão nào đó, ta cũng không rõ lắm.
Thời điểm vừa vào cốc có nghe qua một chút tin đồn về Phật hỏa, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa thấy được." Hắn có chút thẹn thùng mà cười cười, nói: "Có lẽ cả đời này cũng không có cơ hội chứng kiến Phật hỏa."
Tạ Kha cười: "Ngươi còn trẻ."
Tiểu hòa thượng hơi sửng sốt.
Tạ Kha cũng nhanh chóng phát hiện lời này không ổn, không phù hợp với thân phận hiện tại của hắn.
Tạ Kha đổi đề tài: "Ta cũng đã nghe danh Phật hỏa từ lâu.
Trong sách nói, Phật hỏa tồn tại đã lâu, lịch sử cũng còn dấu vết gì, tương truyền là nghiệp hỏa của Phật đà sinh ra khi tự thiêu viên tịch, ở giữa là Phật pháp vô biên."
Mắt tiểu hòa thượng sáng ngời: "Đúng đúng đúng, không ngờ ngươi là đệ tử Xích Dương cung lại biết rõ như vậy!"
Tạ Kha cười cười.
Kiếp trước hắn sinh ra tại tiểu trọng thiên, vướng mắc cả đời hầu hết cũng ở tiểu trọng thiên.
Nhưng năm đó hắn cường thịnh đứng đầu thiên hạ, đi du lịch khắp thế gian, từ Vô Độ hải đến Bất Chu sơn, có nơi nào chưa từng đến.
Tuy không biết nhiều về Võ Lăng Nguyên lắm, nhưng vẫn biết rõ về Phật hỏa.
Chỉ là đời trước ngay từ đầu hắn đã có lửa Bất hủ, cũng không mơ ước gì.
Nhưng bây giờ đã khác.
Tạ Kha và tiểu hòa thượng nói chuyện rất vui vẻ.
Đến lúc luận đạo kết thúc, mấy vị trưởng lão đều không nghe luận đạo được mấy câu, trong suốt quá trình chỉ ngồi nói chuyện với Tạ Kha, lúc chia tay cũng có chút bất đắc dĩ: "Nếu có cơ hội, đến Thiền Ẩn cốc một chuyến, ta sẽ tận tình tiếp đãi."
Khi buổi luận đạo kết thúc, mấy chưởng môn của các đại tông môn tụ tập lại.
Tạ Kha nghe Quý Minh nói, cũng biết được mọi chuyện.
Từ trưởng lão Xích Dương cung trong lúc giảng giải nguyên do hình thành kiếm khí sinh ra mâu thuẫn tranh cãi với một vị đệ tử thân tuyền trưởng lão của Tố Nữ tông.
Thiếu nữ trực tiếp đứng lên phản bác Từ trưởng lão tại buổi luận đạo.
Từ trưởng lão có chút xấu hổ, tính tình cũng nóng nảy, mắng nàng ngồi xuống.
Nữ đệ tử không chịu ngồi, phải đòi giải thích cho rõ ràng.
Cuối cùng, Từ trưởng lão mất bình tĩnh, lại thấy có chút vui vẻ, nói với nữ tu kia: "Ngươi nói có lý của ngươi, ta nói có lý của ta, đạo pháp thế gian ba ngàn cũng vốn là trăm sông đổ về một biển.
Ngươi lại một đòi hai phải muốn phân biệt đúng sai rạch ròi, vậy hãy cùng đệ tử của ta tỉ thí.
Nếu ngươi thua, thì phải nghe lời ta."
Kết quả trận đấu lại có chút vả mặt.
Nữ tu kia thắng.
Trường hợp này có chút xấu hổ, Từ trưởng lão trầm mặt, cũng không biết phải nói gì.
Mà Dao Quang trưởng lão biết chuyện càng xấu hổ hơn, răn dạy nữ tu kia hồi lâu, sau đó vội vàng xin lỗi Từ trưởng lão.
Từ trưởng lão vốn đã chẳng còn mặt mũi gì cuối cùng cũng buông ra một chút liêm sỉ, nghẹn nửa ngày mới thốt được ra một câu: "Không sao."
Sự việc này cùng với biểu hiện cho có lệ của Thẩm Vân Cố hôm ấy như một cái vả mặt vào Xích Dương cung.
Chưởng môn cảm thấy vẫn phải làm gì đó để phô trương sức mạnh của Xích Dương tông.
Trùng hợp bài thi thăng cấp ngoại môn lên nội môn bị Thẩm Vân Cố đốt hết làm chậm trễ, chưởng môn dứt khoát bài trí một trận thi đấu ở ngày luận đạo tông môn cuối cùng, để những đệ tử tham gia tiến vào Vân Trạch bí cảnh, một trăm người đứng đầu sẽ có cơ hội tiến vào nội môn.
Vân Trạch bí cảnh là một bí cảnh