Hai năm qua đi ... Trong hai năm đó, Diệp Thanh Hân tuổi mỗi ngày một tăng, mẹ Uông Cần cũng như bao vị phụ huynh khác bắt đầu quan tâm đến vấn đề riêng tư của con cái. Bà tựa như Hội trưởng hội phụ nữ, chỉ cần bắt tay anh một cái là lại có thể chìa ra mấy tấm ảnh của vài cô, nhưng chẳng có lần nào mà anh để ý. Câu trả lời của anh luôn là: Không có cảm giác.
Vài lần như vậy khiến bà Uông Cần rất khó chịu. Dù sao đã hai mươi sáu tuổi, ở độ tuổi này con trai ở quê đã có con bồng con bế ... còn con trai của bà, một cô gái đưa về nhà ra mắt cũng chẳng thấy. Những cô gái bà chọn cho anh đều thuộc dạng xinh đẹp, thùy mị, có người còn là người Hồng Kông, vậy mà anh cũng nói không có cảm giác. Rốt cục anh muốn kiếm người con gái như thế nào?
Thật ra, bản thân của Diệp Thanh Hân cũng tự hỏi mình vấn đề này.
Cuối cùng anh muốn sống cả đời với một người như thế nào?
Với anh mà nói, tìm được một cô gái hiền lành, thành gia lập thất là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng anh biết mình không phải cần điều này.
Cô gái anh thích nhất định phải có một đôi mắt đen láy, linh động và một đôi chân nhỏ nhắn; anh muốn người con gái ấy phải có một ngữ điệu nói tiếng Anh giống anh như đúc; anh muốn người con gái ấy phải thích ăn hạt, biết làm sandwich; anh muốn người con gái ấy nhất định phải thích cười, một nụ cười thật đáng yêu, mang theo chút giảo hoạt.
Người ấy có thể không phải là một cô gái dịu dàng, khuê tú nhưng vẫn phải có nét đằm thắm của một người phụ nữ. Người ấy ngây thơ, rực rỡ, một cái nhíu mày, một nụ cười cũng đều rất tự nhiên, chân thật. Người ấy thiện lương, hiếu thuận, đối xử thật lòng với mọi người. Người ấy cũng là một người kiên người, trải qua đau khổ nhưng vẫn dũng cảm đứng lên.
Người con gái như vậy anh đã gặp được, đã từng hoài cảm, đã từng động lòng ... vậy mà cuối cùng, vẫn vụt mất.
Có người nói 'Đỏ tình đen bạc'. Hai năm qua, trong giới phiên dịch Diệp Thanh Hân có thể được coi như mặt trời ban trưa. Ở Bộ Ngoại Giao anh lên như diều gặp gió, ở Bắc Ngoại được mệnh danh là phó giáo sư trẻ tuổi tài hoa nhất trường.
Công việc chủ yếu của anh là chọn và bời dưỡng nhân tài cho Bộ Ngoại Giao, anh chịu trách nhiệm hướng dẫn một vài nghiên cứu sinh, mặt khác cũng kiêm nhiệm một khóa học chính quy của Bắc Ngoại 'Văn học sử nước Anh'.
Thời điểm anh nhìn vào danh sách sinh viên, cảm giác đầu tiên đó là 'định mệnh thật biết trêu người' ... Anh lại là thầy giáo của Bạch Sắt.
*
Tuy nhiên việc khiến Diệp Thanh Hân thất vọng nhất chính là, ròng rã một học kỳ Bạch Sắt cũng không tham dự bất cứ tiết học nào.
Anh có chủ trương không cưỡng ép sinh viên đến lớp nghe giảng, với chuyên ngành ngôn ngữ học mỗi người có một phương pháp học tập khác nhau, chỉ cần cuối khóa thi đậu là được. Do vậy, từ xưa đến nay anh chưa từng điểm danh, nhưng tiết học nào của anh cũng đầy ắp sinh viên, vậy mà lại không có người anh muốn nhìn thấy.
Sắp đến cuối kỳ, Diệp Thanh Hân không chịu được đành phải tung một chiêu hiểm: 'Luận văn chiếm 50% số điểm cuối kỳ, bắt buộc phải hoàn thành trong một tuần'. Yêu cầu này đưa ra, sinh viên của anh toàn bộ đều chen nhau đến thư viện.
Chính Diệp Thanh Hân cũng 'cắm' ở thư viện một tuần. Mấy ngày đầu anh cũng không gặp Bạch Sắt, nhưng lại nghe không ít tin tức về cô.
A: Có em nào xinh xinh giới thiệu tao đi? Tao muốn có một mảnh tình vắt vai ... không muốn chưa kịp yêu đương đã tốt nghiệp!
B: Trường này mà mày còn không tìm được bạn gái thì tao khuyên mày nên nhảy lầu đi!!! À! Đúng rồi! Gần đây nghe tin của Bạch Sắt không ... Cô ấy bây giờ 'available' rồi.
A: Xác nhận?
B: Tao theo đuôi cô ấy mà còn nói sai sao? Cô ấy bị bạn trai bỏ rơi. Ôi! Một tiểu muội thanh thuần lại biến thành một cô gái người không ra người, quỷ không ra quỷ ... Mày tuyệt đối có cơ hội lợi dụng.
A: Nếu thành công, tao mời mày một chầu!
...
Cuối cùng Diệp Thanh Hân cũng 'tình cờ' gặp được Bạch Sắt ở thư viện.
Anh để lại số điện thoại cho cô, anh muốn cô gọi cho anh.
Cô lên lớp ít như vậy, hơn nữa phạm vi ôn tập môn văn học sử nước Anh lại quá rộng, nhất định ôn tập rất khó... Thế nhưng anh chờ rất nhiều ngày, cô vẫn không gọi cho anh.
Trước ngày thi một hôm, anh gặp Bạch Sắt trên đường. Dù chỉ là bóng lưng của cô nhưng anh vẫn nhận ra. Mấy năm qua đi cô hình như đã cao thêm không ít nhưng dáng người vẫn thon thả, kiều diễm. Cô mặc một chiếc áo lông dày, vừa đi vừa ho khù khụ.
Anh lên tiếng gọi cô, cô xoay người. Sắc mặt cô xanh xao khiến anh đau lòng. Anh nói muốn đưa cô đi bệnh viện, nhưng cô sống chết cũng không chịu. Thật ra anh biết Bạch Sắt ghét nhất là bệnh viện, trước đây cô đã từng kể với anh.
Anh nói cho cô trọng điểm của bài thi, cô nở nụ cười, một nụ cười giảo hoạt sau khi thực hiện mưu đồ thành công.
Cuối kỳ thi, Diệp Thanh Hân thăm dò thành tích của Bạch Sắt. Có một