Ngồi lên xe, tâm tình Bạch Sắt có phần phức tạp
Thầy Diệp đồng ý hướng dẫn cho cô nghiên cứu, đây dĩ nhiên là việc chắc chắn! Ngẫm lại coi, cô được trở thành 'sư muội' của đại thần Lưu Khải Thần, chí ít cũng nói lên được cô và anh ta có cùng cấp bậc, đúng không? Nghĩ đến đây toàn thân Bạch Sắt chợt cảm thấy tự hào vô cùng.
Tuy nhiên, cô trở thành nghiên cứu sinh dưới sự hướng dẫn của thầy Diệp nghĩa là bắt đầu từ nay sẽ không còn được có ý nghĩ không an phận ... Thật ra, cô đã tuyệt vọng từ lâu rồi.
Vừa lên xe, ra khỏi International Trade Plaza thì chứng kiến cảnh tượng đoàn xe nối đuôi nhau thành một hà ng dài, từ trên cầu cho đến vị trí của Bạch Sắt tựa như một bãi đậu xe; có tài xế chán chường đến mức, xuống xe châm một điếu thuốc, nhàn nhã hút.
"Hôm nay không phải ngày đặc biệt gì mà đông như thế sao?" Bạch Sắt buồn rầu lên tiếng.
Diệp Thanh Hân: "Hầu như ngày nào cũng vậy. Từ Bộ Ngoại Giao đến Bắc Ngoại chỉ có duy nhất một con đường, tôi mỗi ngày đều phải trải qua cảnh tượng này."
"Hả???" Bạch Sắt le lưỡi: "Thầy Diệp, thầy thật kiên nhẫn."
Diệp Thanh Hân nhàn nhạt trả lời: "Có gì chứ. Tôi đi làm một ngày không mất hai tiếng thì chính là ba tiếng.Nếu như em chỉ mới bỏ ra một tiếng thì em còn thua tôi xa."
Bạch Sắt đồng tình: "Thầy Diệp mất quá nhiều thời gian. Vậy để em chỉ cho thầy một con đường mới. Cách đây ba dăm về hướng Bắc là nơi em đã từng sinh sống, có rất nhiều con hẻm nhỏ, nếu chúng ta đi vòng lối hẻm mất không đến hai tiếng."
Nói xong cô lập tức lấy điện thoại di động, mở bản đồ, tỉ mỉ nghiên cứu: "Thầy Diệp, thầy coi trên bản đồ này đi ... Phía trước có một ngã rẽ, căn cứ theo kinh nghiệm của em con hẻm này sẽ thông, nếu không chúng ta đi đường này ...."
Diệp Thanh Hân hơi ái ngại: "Bạch Sắt! Em xác định chúng ta có thể đi theo con đường em nói chứ? Đừng khiến chúng ta gần nửa đêm mới về trường."
Bạch Sắt nói khoác không biết ngượng: "Thầy Diệp, chuyện khác thì không dám chắc nhưng cảm nhận về phương hướng thầy phải tin em trăm phần trăm! Chỗ này, thầy quẹo phải!"
Diệp Thanh Hân nhìn con đường Bạch Sắt chỉ, anh cảm thấy có phần lo lắng. Men theo con đường hẻm nhỏ hơn nửa tiếng: "Bạch Sắt! Chúng ta không lạc đường chứ?"
"Lạc đường? Làm sao có thể chứ?" Bạch Sắt hưng phấn: "Sắp đến rồi thầy! Từ đây chúng ta sẽ ra được trường Đại Học Giao Thông Bắc Kinh, từ đó chúng ta đi theo con đường Ngụy Công, chỉ cần năm phút là đến Bắc Ngoại."
*
Con đường họ đang đi đang được phá dỡ, di dời, cư dân đều đã dọn đi gần hết, không có đèn đường, cả một bóng người cũng không thấy.
Đi được một đoạn đột nhiên một bóng đen lù lù đứng ngáng đường, Diệp Thanh Hân phanh gấp. Anh nhìn về phía trước, thì ra là một chiếc SUV màu đen, xe không mở đèn, nằm trong con ngõ tối om om này quả thực không thể nhìn ra.
"Sợ chết mất! Ai lại xấu tính như vậy ngừng xe ngay giữa đường, không muốn cho xe khác chạy mà! Muốn đậu thì phải đậu sát lề chứ!" Bạch Sắt nhỏ giọng ... "Nếu như trong xe không có ai thì chúng ta tiêu, chỉ còn cách quay trở lại. Á!! Không được! Con đường phía sau là đường một chiều, chúng ta không thể quay đầu ... Thảm rồi thảm rồi!"
Dứt lời cô nhìn về chiếc xe đằng trước, hình như chiếc SUV đó hơi rung, không mạnh lắm nhưng Bạch Sắt biết rõ không phải là ảo giác của cô.
"Thầy Diệp hình như trong xe có người? Em cảm giác xe động đậy, có đúng không?" Bạch Sắt hỏi.
"Không động! Chúng ta quay đầu lại thôi!" Diệp Thanh Hân khẳng định.
Bạch Sắt lại liếc nhìn một cái: "Chờ chút! Thật sự có rung rinh mà. Thầy mở khóa xe đi, em ra ngoài coi sao!"
"Đừng đi!" Diệp Thanh Hân ngăn cản, nắm lấy cánh tay Bạch Sắt.
"Tại sao?" Bạch Sắt quay đầu nhìn anh, vẻ mặt mù mờ.
Diệp Thanh Hân nhất thời không nói lên lời.
Anh luôn được mệnh danh là người uyên bác, biết nhiều chữ, có nhiều kiến thức; nhưng hiện tại bắt anh tìm từ ngữ hàm súc, uyển chuyển để diễn tả chuyện này, anh dĩ nhiên không tài nào làm được.
'Xe - Chấn - Động' ... Quá sâu sắc, không từ nào có thể hình dung?
Diệp Thanh Hân cảm giác mình đã bị hạ đo ván.
*
"Sao vậy thầy Diệp?" Bạch Sắt thấy Diệp Thanh Hân mãi vẫn không lên tiếng, nên tiếp tục truy hỏi.
Diệp Thanh Hân ngẩng đầu nhìn ánh mắt trong veo không nhiễm bụi trần của Bạch Sắt. Trong đêm tối, ánh mắt của cô càng thêm lấp lánh, hàng mi dài tựa như một chú bướm nhỏ.
Diệp Thanh Hân miễn cưỡng đáp lại: "Cô bé à ... ở đâu ra lại có nhiều câu tại sao như thế chứ?!!"
Bạch Sắt oan ức: "Quay đầu lại là không được! Hơn nữa rõ ràng em thấy chiếc xe động đậy!"
"Là em nhìn lầm!"
"Em không nhìn lầm, rõ ràng xe động, trong xe nhất định có người!"
"Bạch Sắt! Em có chút thường thức có được không?" Diệp Thanh Hân thật sự hết cách.
Lúc này Bạch Sắt không nói nữa, trong xe trở nên tĩnh lặng.
Một lát sau, Diệp Thanh Hân nghiêng đầu liếc nhìn vẻ mặt Bạch Sắt, mới phát hiện cô đang cắn chặt môi, đôi mắt ươn ướt...
"Sao