Editor: Nguyên
Ngày hôm sau, mọi người lục tục tới đầy đủ, Nguyễn Hiểu Phong quả nhiên cho người chuyển dụng cụ nướng BBQ đến, trong đó có cả mấy thùng lớn toàn đùi gà tây, thịt lạc đà, còn có bảy tám loại hải sản tươi ngon.
Thư ký trường quay ngồi cùng Kỷ Khê thở dài: “Chơi game nhảy dù cũng không hạnh phúc như vậy! Kỷ tiểu thư, cô không biết mấy đoàn phim tôi từng tham gia đâu, đừng nói là có thêm đùi gà, lúc ăn cơm còn chia thành ba bảy phần, mà không ai thèm để ý cả. Tôi là thư ký trường quay phải ngồi xem diễn, đến chỗ ngồi xổm để ăn cũng không có. Không cần biết dự toán đoàn phim thế nào, tất cả mọi người phải làm việc liên tục, không nhiều người để ý đến cảm xúc của chúng tôi như vậy đâu. Chỉ cần có bối cảnh tai to mặt lớn thì cứ vào diễn, kể cả không học lời thoại thì đến đạo diễn nói cũng không dám nói.”
Kỷ Khê nghe được vậy thì hứng thú bừng bừng, kinh ngạc hỏi: “Không học thoại thì diễn kiểu gì?”
Tiểu cô nương thư kí trường quay khoa tay múa chân cùng cô, thần khí hiện ra như thật, mang một bộ dáng ngạo mạn: “Kỷ tiểu thư, cô xem, cứ thế —— trợ lý ở bên ngoài nói một câu, diễn viên ở bên trong tiếp một câu, lại còn mất thời gian để diễn viên điều chỉnh trạng thái, thế mà phía sau toàn dựa vào cắt nối biên tập. Nhưng ai dám hé răng nói nửa lời đâu?”
Nói đến đây làm cô nhớ tới Lý Ngọc, cô ấy là người mới, phóng khoáng, cởi mở làm quen với mọi người, nhưng lại không đến mức quá phận quấy rầy người khác. Cô ấy đã nghe nói qua sự tình của Kỷ gia, không rõ cụ thể thế nào, có vẻ đã coi Kỷ Khê như một diễn viên cố gắng đi lên từ hai bàn tay trắng, cổ vũ: “Kỷ tiểu thư, cô có kỹ thuật diễn, tính cách tốt, nhân duyên tốt, có ba điều này thì không phải lo. Đợi ba năm sau mà xem, cô nhất định sẽ nhận được rất nhiều giải thưởng!”
Kỷ Khê biết tiểu cô nương này về sau muốn làm nhà làm phim, cũng cười nói: “Mượn câu nói này của cô! Không biết về sau có thể tham gia phim của cô sản xuất không, đến lúc đó tôi sẽ không khách khí đâu.”
Một lúc sau, ai tiếp tục bận việc người nấy.
Từ chuyện của Lý Ngọc, Kỷ Khê mơ hồ hiểu biết phần nào về ngành công nghiệp sản xuất phim này: Trừ lúc làm việc thì không có thời gian để nghĩ đến việc khác, tất cả đều có cùng một suy nghĩ: thân ai người ấy lo, việc ai người ấy làm. Từ thư ký trường quay đến đạo diễn, hận một ngày không thể có 48 giờ, thức trắng đêm mấy ngày liên tục là chuyện bình thường.
Ngày đầu tiên bắt đầu quay, Kỷ Khê đã đọc qua kịch bản vài lần. Ba ngày này chủ yếu là quay giai đoạn đầu của Triệu Cơ, người diễn cùng với cô lần này là diễn viên trung niên đóng vai Lã Bất Vi, đối phương rất chuyên nghiệp, lúc nghỉ còn giúp đỡ Kỷ Khê rất nhiều. Bầu không khí quay chụp thật tốt.
Nhưng mà tới ngày thứ tư lại xảy chút việc ngoài ý muốn.
*
Nam số 2 Lục Vực vốn phải đang cùng Kỷ Khê diễn thì lại khoan thai tới muộn, nửa buổi sáng không từ mà biệt.
Đến khi diễn cùng, Kỷ Khê cảm nhận được rõ ràng là đối phương không học thuộc lời thoại. Thời điểm diễn cùng nhau vô cùng khó chịu, cảm giác sốt ruột dâng lên trong lòng. Mỗi lần cô phí thời gian điều chỉnh tốt cảm xúc còn chưa kịp phát huy, đối phương đã phất tay muốn quay lại.
Sau hơn hai mươi lần quay hỏng, Lục Vực bắt đầu hùng hùng hổ hổ, bực bội mà nói: “Không đúng, không đúng! Cho tôi chút thời gian để điều chỉnh trạng thái. Tiết tấu của Kỷ Khê rõ ràng là không đúng, quá gấp, lời kịch không tốt, ai mà tiếp diễn được? Nếu không phải tôi biết cô là tân binh…, chậc.”
Một tiếng “chậc” mang theo sự hấp tấp cùng vội vàng.
Đạo diễn nhìn một cảnh đã quay mấy chục lần thế này, muốn mắng người cũng mắng không nổi, chỉ có thể đè nặng hỏa khí, theo ý của Lục Vực mà nói: “Tiểu Kỷ, cô cố gắng phối hợp một chút.”
Không phải cô sai, nhưng lại chỉ có thể đẩy lỗi đến trên người cô, bởi vì Kỷ Khê không có bối cảnh, dễ nói chuyện.
Lục Vực lại là người đã nổi, có công ty lớn chống lưng, ai dám mắng? Mắng người ta nhỡ người ta bỏ của chạy lấy người thì sao, nếu phải thay người lại phải vất vả quay lại. Vốn dĩ chỉ là một đoàn phim nhỏ, không dám lăn lộn như vậy.
Kỷ Khê mím môi, đặc biệt lễ phép mà cười một chút: “Vậy cứ theo anh đi.”
Rốt cuộc quyền chủ động đã rơi vào tay mình, Lục Vực thả lỏng.
Anh ta làm gì Kỷ Khê cũng tiếp theo. Tuy rằng hiệu quả diễn xuất khó làm người ta vừa ý, nhưng tốt xấu gì cũng không hỏng đi hỏng lại. Đạo diễn bối rối, cho qua màn diễn này, đổi sang suất diễn của nữ số 2, Kỷ Khê lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Cô đi xuống trước, Lục Vực thế nhưng còn mặt dày vô sỉ liếc cô, cười cười: “Tiểu tỷ tỷ đừng có vội yên tâm, tôi tính tình xấu, mới vừa rồi không phát hiện, cô còn rất xinh đẹp nha.”
Nhưng mà không nghĩ tới, sau khi đổi sang lượt diễn của nữ số 2, Lục Vực thế mà trốn đi ——
Đầu tiên nói là đi toilet, để những người liên quan đợi ở ngoài này một lúc lâu, nửa ngày không quay lại, mới phát hiện ra người này thừa dịp đã lén đi quay cho một đoàn phim khác. Mấy ngày hôm trước ít ra còn xin nghỉ, lần này đến xin nghỉ cũng không có.
*
Đến lúc ăn cơm trưa, cả người đạo diễn đều ở trạng thái áp suất thấp, rất rõ ràng là tâm tình không tốt, nhìn qua đã biết.
Những người khác cũng không dám lên tiếng, cúi đầu ăn cơm.
Kỷ Khê ăn ít, rất nhanh liền bỏ hộp cơm sang một bên, nghịch di động.
Diễn viên đóng vai Lã Bất Vi ngồi gần đó cau mày, cúi đầu ăn cơm, một lúc sau thấy đạo diễn đi rồi, mới lại gần nói với Kỷ Khê: “Tiểu Kỷ, cô là tân binh, gặp được việc này đừng để trong lòng, cũng đừng phản ứng lại, diễn cho tốt phần của mình là được. Về sau loại việc này rất nhiều, cô mà không cho người ta mặt mũi khéo còn bị mắng là tự cao, nóng lòng muốn ngồi lên đầu người ta.”
Kỷ Khê gật gật đầu, nói: “Tôi biết.”
“Lã Bất Vi” lại nói: “Tiểu Kỷ, nếu cô có thời gian, lát nữa kết thúc công việc qua gặp đạo diễn, bảo ông ấy đẩy suất diễn hậu kỳ của mình cô lên trước.”
Kỷ Khê nghĩ ngợi rồi nói: “Thế này không phải là bắt mọi người tăng ca vì tôi sao?”
Lã Bất Vi lắc đầu: “Bây giờ không quay, hậu kỳ cũng phải quay, sau khi đóng máy phải dựa vào cắt nối biên tập, có đoạn không ổn, thường xuyên phải lui lui tới tới quay lại bổ sung. Đoạn diễn vừa rồi cùng Lục Vực xem như bỏ đi, hậu kỳ thế nào được. Trong cái giới này, không sợ khổ mệt, chỉ sợ công việc kéo dài, đó mới chân chính gọi là tăng ca.”
Quả nhiên đêm đó khi kết thúc công việc, Kỷ Khê còn chưa kịp tìm đạo diễn, đạo diễn đã tới tìm cô trước, vô cùng khách khí muốn cô diễn bổ sung lại phần ban ngày.
Đến khi xong việc đã là ba giờ sáng.
*
Kỷ Khê thấy bình thường, trước kia cũng có lúc phải thức đêm để luyện tập, thái độ của cô vẫn luôn dịu dàng khiêm tốn. Biểu hiện của cô tốt, mới làm giảm đi chút tức giận của đạo diễn.
Nhưng đến ngày hôm sau, hỏa khí của đạo diễn lại nổi lên. Phía Lục Vực vẫn không có tin tức, cũng không thông báo gì.
Nhân vật của Lục Vực không chỉ cùng Kỷ Khê đóng góp 60% của bộ phim, mà còn vì nhân vật này được sủng ái làm quyền thần, bối cảnh cùng đạo cụ đều được đoàn phim đầu tư một số tiền lớn, toàn bộ đều đã được chuẩn bị tốt.
Hiện tại anh ta cho mọi người leo cây như thế này, không những làm hỏng kế hoạch, còn lãng phí tiền thuê trang phục và đạo cụ của đoàn phim.
Trong quá trình quay chụp, kỹ thuật diễn của Kỷ Khê tốt, những người đóng vai Tần Vương, Lã Bất Vi đều là diễn viên gạo cội, đạo diễn không có nơi phát tiết cơn giận, cuối cùng trút hết lên người nữ số 2 là tân binh, kỹ thuật diễn còn non.
Nữ số 2 tính cách tương đối hướng nội, khi quay thì khẩn trương, đọc sai một câu thoại, đạo diễn lại đột nhiên chửi ầm lên: “Cô không tập à! Kịch bản viết như thế nào, bỏ tiền thuê các người để đến đây để ngồi không lấy tiền đấy à? Bảo sao mãi không nổi lên, cứ diễn kiểu này thì 800 năm vẫn chỉ đi diễn vai xách giày với giả làm xác chết thôi”
Đạo diễn chửi mắng lớn tiếng, nữ số 2 bị mắng đến phát khóc, mắt đỏ lên không diễn được, lại bị mắng tiếp. Chuyên viên trang điểm vội kéo cô ấy xuống, nhỏ thuốc nhỏ mắt, làm tan tơ máu đi. Đến lúc quay tiếp, không ai dám hé răng nửa lời.
Kỷ Khê ngây người ở đoàn phim đã hai ngày, cảm thấy có chút áp lực.
Lý Ngọc nghe được chuyện này, quay về phòng cùng cô thảo luận, thở dài nói: “Loại chuyện này ai đúng ai sai chứ? Đạo diễn cũng khi dễ cô ấy không có bối cảnh không nổi còn gì, trong cái giới này, không nổi chính là cái tội, ai cũng có thể dẫm lên.”
Kỷ Khê không can thiệp vào việc này, mỗi ngày trở về phòng ngoài việc nghiên cứu kịch bản ra thì cũng chỉ tiếp tục công việc phiên dịch, up Weibo, vạch kế hoạch phát triển cho chính mình.
Độ chú ý với bộ hình ngày hôm trước của cô đang dần qua đi, số người theo dõi đang dần dần tăng lên.
Kỷ Khê chọn mấy tấm ảnh đẹp của mình, up lên Weibo. Cùng lúc đó, cô đồng ý với đề xuất của đoàn phim, quay một video ngắn cô đi qua trước gương, đổi trang phục, dựa vào hiệu ứng sẽ giống như lao tới biến hình, ảo ảnh đánh lừa thị giác rất kỳ diệu.
Cô mặc trang phục tổ đạo cụ đưa cho, từ trang phục cổ trang đến quần áo sạch sẽ thoải mái hàng ngày, rồi nhảy nhót là xong.
Cô đem cái video ngắn này quay thành game thay đồ thời trang, cũng không quay dựa theo từng giai đoạn của Triệu Cơ, đến buộc nửa tóc, ngồi xổm ăn cơm cũng có. Phảng phất hình ảnh của một cô bé xinh đẹp, thập phần bình dân.
Sau đó cô đăng nhập vào tài khoản của mình, tự hỏi một lúc lâu rồi up Weibo: 【 Tiền trợ cấp tăng ca 30 tệ, tưởng là tiết kiệm được, nhưng mà không nhịn được lại đi mua đồ ăn, tiêu hết rồi. Đi làm khổ quá mệt quá, khóc mất, khi nào mới có thể phất lên trong một đêm đây a. 】
Khi viết mấy câu này, mặt cô không đổi sắc. Giả làm một bình hoa sợ khổ, sợ mệt, lại không biết tiết kiệm tiền, còn về sau hình tượng này sẽ phong phú đến mức nào thì đó là chuyện sau này.
Up weibo xong, vẫn không có lượt xem nào.
Tài khoản fan lần trước “Don Quixote” lại like cho cô.
Kỷ Khê theo thường lệ vào trang cá nhân của người này, tò mò xem xét. Tài khoản này vẫn không có động thái gì mới, mỗi ngày chỉ share lại một ít tình hình chính trị với các tin đồn thú vị thôi.
Kỷ Khê xoa xoa mắt, xem trang cá nhân của tài khoản này, thuận tay cũng share lại mấy tin hay ho. Don Quixote rõ ràng vẫn đang online, lại like cho cô tiếp.
*
Sau khi quay đến ngày thứ bảy, tiến trình của đoàn phim dần dần đi vào quỹ đạo. Người để mọi người phải chờ – Lục Vực cũng đã quay về.
Đạo diễn trừ lúc đóng phim trở nên rất dễ cáu giận ra thì bình thường đối xử với nhân viên công tác rất tốt. Những người khác xem như đối với đạo diễn là vừa yêu vừa sợ , không khí tuy rằng áp lực, nhưng cũng không đến nỗi nào.
Thời điểm duy nhất thả lỏng chắc cũng chỉ có lúc Nguyễn Hiểu Phong mời mọi người ăn.
Qua bữa tiệc BBQ, tất cả mọi người cho rằng chỉ một lần như vậy cũng đã là hạnh phúc. Kết quả sau đó, Nguyễn Hiểu Phong lại gửi rất nhiều đồ ăn vặt đến đây, trà sữa, chân gà, cơm chiên, thậm chí còn có cả hải sản với lẩu.
Trên đời này chỉ có sắc đẹp và đồ ăn là không thể cô phụ, chuyện này làm cho mọi người trong