Editor: Nguyên
Cảnh sát tới rất nhanh, đưa cả ba người về cục cảnh sát ghi chép lại sự việc. Vì để bảo vệ người bị hại, Kỷ Khê từ đầu đến cuối đều được cách ly khỏi Lục Vực, còn Nguyễn Hiểu Phong thì đi theo cô.
Cảnh sát làm việc cùng cô là một cô gái, lo Kỷ Khê sợ hãi, không yên tâm nên lại gần hỏi thân phận của Nguyễn Hiểu Phong: “Cô gái này có thể giao cho chúng tôi chăm sóc, vị tiên sinh này……”
Nguyễn Hiểu Phong trầm tĩnh gật đầu: “Tôi là bạn trai cô ấy.”
Kỷ Khê nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt ngây thơ hơi mờ mịt
“À……” Nữ cảnh sát lúc này mới yên lòng. Nhất thời cô không nhận ra Nguyễn Hiểu Phong, chỉ cảm thấy hơi quen mắt. Hàng ngày, người đến cục cảnh sát có đủ loại kiểu dáng, đủ loại sự tình, cô là cảnh sát nên đã thấy nhiều, không để ý gì lắm.
Cuối cùng cảnh sát xem bằng chứng mà Kỷ Khê cung cấp, xác nhận Lục Vực có khuynh hướng bạo lực, hành động hôm nay là phi pháp, cho nên giam giữ ba ngày.
Sau khi ghi chép lại sự việc, cảnh sát còn tặng cho Kỷ Khê một hộp sữa bò và một túi bánh quy. Kỷ Khê có hơi ngại ngùng, liên tục nói cảm ơn, ngược lại làm mấy vị cảnh sát ngượng, luôn mồm bảo không sao.
Thậm chí còn khen cô: “Tiểu cô nương rất tuyệt đấy! Biết phản ứng lại, kịp thời lấy được bằng chứng, làm tốt lắm, nhưng mà hy vọng sau này cô sẽ không gặp chuyện như vậy nữa, nhanh cùng tiên sinh của cô về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi nhé.”
Nguyễn Hiểu Phong lại cảm ơn bọn họ một lần nữa.
Đến khi ra khỏi cửa lớn Cục Cảnh sát, Kỷ Khê ngậm ống hút hút sữa bò, mở túi bánh quy ra, đưa cho Nguyễn Hiểu Phong một miếng: “Vị dâu tây, ăn ngon lắm.”
Nguyễn Hiểu Phong nhận miếng bánh, bên ngoài mềm xốp, bên trong là vị dâu tây, thơm ngọt, nhưng lại không ngấy.
Hai người đều không nói lời nào, đi trên đường, anh một miếng em một miếng ăn hết túi bánh quy.
Sau khi Kỷ Khê ném vỏ bánh vào thùng rác mới nhớ ra, hỏi anh “Tiên sinh, chúng ta đi đâu bây giờ?”
Cô vẫn nhớ kỹ câu nói “nhanh cùng tiên sinh của cô về nhà đi” của đồng chí cảnh sát, thấy Nguyễn Hiểu Phong nãy giờ không nói gì, vì thế mới hỏi anh, rất tự nhiên.
Nguyễn Hiểu Phong ngây ra một lúc, vành tai hiện lên màu hồng nhạt , tầm mắt liền chuyển sang hướng khác.
Anh tự giữ cho mình bộ dáng trầm ổn cả đoạn đường đi nhưng lại dễ dàng bị lời nói của cô phá vỡ, thoạt nhìn anh thế nhưng lại có dáng vẻ giống một thanh niên ngây ngô, có chút đáng yêu.
Anh chưa kịp nói gì, lại thấy Kỷ Khê nghiêng đầu nhìn anh, giọng nói mềm mại: “Đêm nay anh ở đâu?”
Nguyễn Hiểu Phong nghĩ ngợi: “Ở lại đoàn phim, anh đã giải quyết xong công việc rồi, mấy ngày tới đến đây để thăm mọi người.”
“Chúng ta đi mua đồ nhé?” Kỷ Khê nói, “Đoàn phim ở bên cạnh sa mạc, gần đó không có cửa hàng, anh vừa đến đây, đồ đạc có mang đủ không?”
Nguyễn Hiểu Phong buồn cười: “Đi thôi.”
Kỳ thật anh không mang hành lý đến đây, mỗi lần anh đi công tác đều không mang theo hành lý, mấy việc vặt sinh hoạt này đều giao cho trợ lý giải quyết.
Nguyễn Hiểu Phong gọi điện thoại, một chút sau liền có xe việt dã lái đến trước mặt hai người, chờ bọn họ lên xe.
Nguyễn Hiểu Phong chào hỏi tài xế, tự mình lái xe, đợi Kỷ Khê đi lên.
Trời đã tối, xe đi ngang qua sa mạc, đèn xe chiếu vào cát tạo cảm giác lành lạnh, còn có đàn lạc đà cùng đá và cây thánh liễu, rất giống sa mạc thật. Thỉnh thoảng, ánh sáng quét qua những phiến đá làm người ta có cảm giác như đây là động quỷ.
“Phần cát ở đây rộng thật.” Nguyễn Hiểu Phong thuận miệng nói.
Kỷ Khê lại có vẻ như đang cao hứng, cô hứng thú bừng bừng nhìn ra bên ngoài, “Giống như đang thám hiểm vậy, nơi này rất giống sa mạc thật. Trước kia em nghe người ta nói, buổi tối đào một cái hố ở sa mạc, sau đó đặt một tấm vải nhựa lên, ngày hôm sau có thể thấy sương kết tinh trên tấm vải nhựa.”
Nguyễn Hiểu Phong cười: “Nơi này không phải sa mạc thật, cát đều là vận chuyển đến, phía dưới là mô hình địa chất, mỗi ngày còn có người lái xe nước đến đây để nắn lại các cồn cát. Người ta còn phòng ngừa phát sinh sự cố nên sa mạc sẽ không được sâu quá 1.2m. Sa mạc thật buổi tối sẽ rất lạnh, lạnh hơn bây giờ nhiều.”
Kỷ Khê hơi tò mò: “Đến chuyện này anh cũng biết à? Nguyễn tiên sinh, anh đừng nói với em rằng nơi này là của anh đấy nhé, bây giờ em đăng lên weibo không cần nỗ lực nữa còn kịp không?”
Nguyễn Hiểu Phong hiển nhiên đã có thói quen thấy cô nói đùa, chỉ cười, “Đại học anh học chuyên ngành kiến trúc nên ít nhiều cũng biết mấy chuyện này. Nhà anh muốn anh theo học kiến trúc để sau này nối nghiệp kinh doanh của bọn họ. Chỉ tiếc anh chỉ học được nửa năm đã chạy, đến giờ vẫn chưa quên được chuyện hồi ấy phải thức đêm học ở thư viện.”
Anh lái xe, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Kỷ Khê một cái.
“Nhưng mà nếu em muốn, cũng có thể không cần cố gắng.”
Một câu nửa nói giỡn nửa nghiêm túc, Kỷ Khê lập tức liền không biết nên nói gì nữa.
…… Nào có ai như người này chứ.
Cô ngồi ở trên ghế phụ, nhìn ra bên ngoài, hơi ngượng ngùng, lấy tay lau đi hơi nước trên cửa sổ.
Khu mua sắm dần dần hiện ra trước mắt, những ngọn đèn sáng trưng liên tiếp chạy qua, hoàn toàn bất đồng với cảnh tượng hoang vắng ở phía sau.
Kỷ Khê lúc này mới nhớ ra, xuất hiện cùng Nguyễn Hiểu Phong ở nơi đông người như thế này không tốt lắm.
Cô hỏi Nguyễn Hiểu Phong: “Trên xe có kính râm khẩu trang không?”
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Không có.”
Kỷ Khê có vẻ hơi thất vọng.
Nguyễn Hiểu Phong nhìn cô khẽ nhíu mày, giọng nói cũng dịu dàng hơn: “Không có cũng không sao, anh không cần mua nhiều đồ lắm, không đi gần quá là được, chúng ta giả vờ làm hai người không quen biết.”
Kỷ Khê lại hỏi anh: “Nhưng lỡ có ai nhận ra chụp ảnh anh thì liệu fans có vây lại không?”
Nguyễn Hiểu Phong cười, “Không sao, anh có cách.”
Kỷ Khê đoán Nguyễn Hiểu Phong nhất định đã có cách. Mấy ngày nay cô có nghe Lý Ngọc nói qua, có mấy người tai to mặt lớn trong giới sẽ bỏ tiền ra thuê người, không phải để thế thân khi diễn mà là để đóng giả những lúc không có lịch trình công khai, dùng người này đánh lạc hướng fans để đảm bảo riêng tư cá nhân. Vì thế cô hỏi: “Chúng ta đi dạo quanh đây, lát nữa gặp lại ở bãi đỗ xe, được không?”
Nguyễn Hiểu Phong gật đầu: “Đi thôi.” Anh để cô xuống xe trước còn mình thì đỗ xe.
Kỷ Khê xuống xe, phát hiện toàn bộ phố buôn bán đã thống nhất thành một khu mua sắm, đi vào chọn đồ, rồi ra cửa tính tiền tất cả. Nơi này chỗ nào cũng có người đẩy xe mua sắm, Kỷ Khê tìm trong chốc lát, chính mình cũng đẩy một cái xe nhỏ, bắt đầu đi dạo xung quanh.
Cô đi mua một ít vật dụng hàng ngày trước, không biết Nguyễn Hiểu Phong bây giờ đang ở đâu. Khi đi ngang qua khu đồ dùng nam thấy có bán dao cạo râu, cô do dự một lát, cũng cầm một cái bỏ vào xe, sợ Nguyễn Hiểu Phong lát nữa chưa chắc đã đi qua đây.
Cô không biết nhiều về sinh hoạt cá nhân của đàn ông, chỉ biết nếu Nguyễn Hiểu Phong không mang hành lí đến đây, đại khái sẽ cần mấy thứ này.
Nghĩ ngợi một lúc, Kỷ Khê vẫn lấy điện thoại ra, tìm trong danh bạ.
Nguyễn Hiểu Phong 1, số công việc.
Nguyễn Hiểu Phong 2, số tư nhân.
Cô gọi dãy số thứ hai, bên kia rất nhanh liền nhấc máy: “Khê Khê?”
Kỷ Khê nhỏ giọng hỏi: “Em đang ở khu vật dụng hàng ngày, anh có qua đây không? Nếu không em mua cho anh.”
“Khê Khê, nhìn sang bên phải, anh ở kệ để hàng bên này.”
Kỷ Khê nhìn theo lời anh, quả nhiên thấy Nguyễn Hiểu Phong cầm điện thoại đứng ở bên kia, mang theo ý cười nhìn qua phía cô.
“Xe mua sắm cứ để đấy, em đi mua đồ của em trước đi, anh tự qua mua tiếp.” Nguyễn Hiểu Phong nói, “Đừng cúp điện thoại, cứ để vậy đi.”
Kỷ Khê rất nhanh liền hiểu ý anh.
Hai người đứng xa nhau, dòng người lẫn lộn, thỉnh thoảng sẽ có người thấy bọn họ, hoặc là nhận ra Nguyễn Hiểu