Editor: Nguyên
Kỷ Khê tỉnh dậy, phát hiện mình đang dựa vào vai của Nguyễn Hiểu Phong.
Xe đã dừng lại, không thấy tài xế đâu. Nữ số 2 vẫn quấn chăn ngủ lệch cả đầu trên ghế trước.
Màn đêm buông xuống, phía ngoài xe tối đen, chỉ có ánh đèn vàng ấm áp trong xe, làm hình ảnh trong xe in lên cửa kính. Nguyễn Hiểu Phong nhắm mắt, lông mi cong đến doạ người, góc nghiêng tuấn tú lãnh đạm giờ phút này cũng trở nên nhu hoà hơn.
Không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy người này thật đẹp.
…… Giống một người.
Khi Kỷ Khê học trung học cũng từng gặp một vị học trưởng giống như vậy. Cao, gầy, xa cách trầm mặc, áo sơ mi trắng phẳng phiu. Vì tỉ lệ cơ thể đẹp nên không gầy đến mức như ma đói, cũng càng không gầy đến mức nhỏ bé. Là kiểu gầy vừa vặn đẹp đẽ, chợt nhớ tới còn cảm thấy như phảng phất hương bạc hà.
Hương thuốc lá nhàn nhạt quẩn quanh chóp mũi cô, dư vị cũng với những nét riêng khác của anh, tổ hợp lại thành ba chữ “Nguyễn Hiểu Phong”
Kỷ Khê nhỏ giọng đẩy anh: “Tiên sinh?”
Giống như Nguyễn Hiểu Phong gọi cô là “Khê Khê”, cô cũng bắt đầu có thói quen ở những nơi không có ai khác gọi anh là “tiên sinh”. Thanh âm rất nhẹ, nhẹ đến như không có chút sức lực nào, vì Kỷ Khê cũng không biết anh đã phát hiện cô dựa vào vai anh ngủ hay chưa.
Nhưng mà, việc này cũng chẳng phải vấn đề lớn gì.
Thời điểm cô còn đang nghĩ, Nguyễn Hiểu Phong đã mở bừng mắt, dường như còn buồn ngủ, ánh mắt mông lung, cúi đầu nhìn thời gian: “Bốn giờ rồi, nhanh về ngủ đi.”
Anh mở cửa xe, đỡ Kỷ Khê ra, dựa vào cửa xe để tỉnh táo lại rồi đi ra bên ngoài nói chuyện cùng tài xế.
Thanh âm tản ra trong gió, nghe không rõ lắm, chỉ biết anh than thở vài câu rồi cười, giọng nói trầm thấp từ tính lại phá lệ rõ ràng.
Kỷ Khê đánh thức nữ số 2, mấy cô gái buồn ngủ không chịu nổi, dựa vào nhau đi về ngủ tiếp. Kỷ Khê buổi chiều đã ngủ một lúc rồi, lúc này xem như là vẫn còn tỉnh táo.
Cô quay đầu lại nhìn Nguyễn Hiểu Phong, thấy anh nói với mình bằng khẩu hình.
“Ngủ ngon.”
Vì thế cô cũng lén lút nói bằng khẩu hình: “Ngủ ngon.”
*
Ngày hôm sau, thời điểm Kỷ Khê rời giường tới đoàn phim đã không thấy Nguyễn Hiểu Phong đâu. Dường như đoàn phim thiếu rất nhiều người, đạo diễn không thấy tung tích đâu, chỉ còn lại phó đạo diễn chỉ đạo công việc.
Lý Ngọc một bên làm việc, một bên nói với cô: “Hình như Lục Vực xảy ra chuyện gì rồi, không biết làm sao, nghe nói là bị cảnh sát giam lại, giờ người đại diện của anh ta đang liên hệ với người nhà đưa tiền để bảo lãnh người ra. Chậc, hot thật. Việc này mà tuồn ra thì chắc chắn lên hot search. Đã quay nhiều đến thế rồi, đạo diễn tức muốn chết, giờ mà đổi nam số 2 thì tất cả cảnh quay trước đây phải bỏ đi. Tiếc quá! Hiện tại thái độ phía nhà đầu tư thế nào còn chưa biết được, Khê Khê, chúng ta cứ quay của chúng ta, trước mắt quay xong phần diễn cá nhân trước đã.”
Kỷ Khê biết, khẳng định là liên quan đến chuyện đêm qua.
Kỳ thật cô cũng chưa hiểu rõ tính tình của Nguyễn Hiểu Phong, không biết anh sẽ xử lý chuyện này thế nào. Nam số 2 xảy ra chuyện, ảnh hưởng trực tiếp vẫn là đoàn phim. Lúc ấy Lục Vực uống say, hành động không theo lẽ thường, sự việc có lẽ có thể lý giải. Sau này ở trong giới ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, cũng không cần phải đuổi cùng giết tận.
Thực ra Kỷ Khê còn chưa xuất đạo, cho nên tuy rằng là nữ chính nhưng hầu hết thời gian quay của cô vẫn sắp xếp phụ thuộc vào nhiều người khác, hôm nay diễn viên đặc biệt đến đây làm khách mời, phần diễn của cô cũng không nhiều, quay xong liền trở về phòng.
Nhưng mà khi vừa thay xong quần thì nghe thấy tiếng thư ký trường quay gõ cửa gọi cô: “Khê Khê, Khê Khê, có người tìm!”
Mở cửa ra, người đối diện là một người phụ nữ mà Kỷ Khê không quen biết. Đối phương khoảng 40 tuổi, chăm sóc thân thể rất tốt, giơ tay nhấc chân đều toả ra khí chất của một người phụ nữ giỏi giang.
Cô ấy vươn tay ra, tự giới thiệu nói: “Chào cô, tôi là Kiều Khiết, là người đại diện của Lục Vực.”
Kỷ Khê dẫn Kiều Khiết vào phòng, rót trà mời cô ấy, sau đó lễ phép hỏi: “Xin hỏi cô tìm tôi có việc gì?”
“Kỷ tiểu thư, ngày hôm qua tôi nhắn tin không thấy cô trả