Editor: Nguyên
Ba cô gái ríu rít chơi với mèo một lúc lâu, mới đầu sự chú ý còn đặt hết trên người Nguyễn Hiểu Phong, sau lại thấy vị kim chủ này quá không thú vị, vì thế lại bắt đầu nói chuyện cùng nhau, rất nhanh liền náo nhiệt lên.
Đều là người trẻ tuổi, ham vui, chơi với mèo xong lại nhất trí quyết định đi hát karaoke tiếp.
Nguyễn Hiểu Phong nói: “Tôi mời khách.”
Nữ số 2 nhắn vào trong phòng chat, nháy mắt mọi người liền hô hào hưởng ứng. Giờ này mấy diễn viên khác cũng đang ở trong khu mua sắm nhanh chóng tụ tập lại, bọn họ đều là những người trẻ tuổi trong giới, quan hệ tương đối tốt, vui vẻ cùng nhau đến phòng hát.
Kỷ Khê chưa từng nghe mấy bài hát thịnh hành gần đây, nhưng khi mic bị nhét vào tay, cô đành phải đoán giai điệu, nỗ lực hát theo vài câu, có đôi khi lại xướng âm, mọi người đều cười nhìn cô.
Giọng hát cô rất êm tai. Hát nhạc kịch đều phải có giọng hay, trong trẻo nhu hòa, nghe thực thoải mái.
Có người còn ồn ào: “Tiểu Kỷ, cô hát đi, chúng tôi cổ vũ cho cô!”
Kỷ Khê cầm di động nhìn lời bài hát. Mấy hàng ăn nhậu chơi bời hát hò ở khu này có đủ mọi thứ, phòng hát này còn có các loại nhạc cụ như đàn điện tử, trống. Kỷ Khê tìm nửa ngày cũng không tìm được nhạc đệm của bài hát cô muốn hát, liền tự nhiên đứng lên nói: “Tôi hát chay vậy, bài này chắc tất cả mọi người đều từng nghe qua.”
《 Scarborough Fair 》, dù nhiều dù ít thì chắc hẳn mọi người đều đã nghe qua. Bài hát này là một ca khúc bất hủ giống như Fur Elise, tất cả mọi người đều có thể nhẩm theo. Giai điệu nhẹ nhàng qua giọng hát của Kỷ Khê làm người nghe cảm thấy rất thoải mái.
Cô gái này như có ma pháp, ở trên sân khấu thời gian hoàn toàn ngưng tụ lại, cô cuồng ngạo, đường hoàng, như xa cách với mọi người ngàn dặm. Tóc cô buộc cao, bên má vương mấy sợi tóc mái, nhưng lại không có cảm giác luộm thuộm, thoạt nhìn có vẻ ngoan hiền.
Hát xong một bài, mọi người vỗ tay, lớn tiếng ồn ào muốn nghe Kỷ Khê hát tiếp. Kỷ Khê cười lắc đầu: “Mọi người hát tiếp đi, tôi nghỉ ngơi một chút, buồn ngủ quá.”
Nguyễn Hiểu Phong ngồi ở bên cạnh cô, chỉ nghe người khác hát, anh không muốn tham gia.
Kỷ Khê chú ý tới anh, đứng dậy cầm đồ ăn vặt và trái cây đến, hỏi anh: “Anh thấy mọi người ồn ào quá à?”
Nguyễn Hiểu Phong cười lắc đầu: “Anh chỉ là không muốn hát thôi. Không sao, xem mọi người hát cũng rất thú vị.”
Kỷ Khê ngồi tại chỗ duỗi eo, cảm thán nói: “Đã lâu không được chơi vui như thế này.”
Nguyễn Hiểu Phong không nói chuyện, trong lòng nghĩ, cô gái trước mặt anh hẳn là đã lâu rồi chưa được nghỉ ngơi thoải mái.
Mấy hôm trước anh có tìm hiểu qua chuyện của Kỷ gia, biết được tình huống quả thực rất phức tạp. Sau phiên tòa đầu tiên, ông Kỷ cùng Kỷ Phân đã kháng án, nhưng những người liên quan lại đang lẩn trốn, cục diện cũng không rõ ràng. Chuyện này, nhân chứng liên quan đã ra nước ngoài, không có cách nào tra rõ, không thể tuyên bố là vô tội nhưng cũng không thể buộc tội, thời gian tuyên án cứ dây dưa kéo dài.
Mà Kỷ gia sở dĩ sẽ phải gánh vác khoản nợ 2 tỷ, nguyên nhân chủ yếu là ông Kỷ đã có vai trò như một pháp nhân* trong toàn bộ vụ án; vì vậy 2 tỷ là khoản nợ của Kỷ gia, cho dù người đi vay là ông ngoại Kỷ Khê, kể cả khi ký tên không nhìn kỹ, nhưng chỉ cần ký tên thì sẽ phải chịu trách nhiệm về mặt pháp luật.
*Pháp nhân: Pháp nhân có nhiều định nghĩa, song theo pháp luật Việt Nam thì pháp nhân là những tổ chức có tư cách pháp lý để tham gia các hoạt động pháp lý khác như chính trị, kinh tế, xã hội… Một cá nhân, tổ chức không có tư cách pháp nhân thì cũng không được pháp luật công nhận có quyền ký kết các văn kiện pháp lý về kinh tế, chính trị, xã hội (nếu cố tình ký kết thì văn bản đó vẫn sẽ bị coi là vô hiệu lực).
Hiện tại điều duy nhất cần biết rõ ràng là thời điểm khi ông Kỷ ký bản hợp đồng kia đã xảy ra chuyện gì.
Kỷ Khê cũng không muốn lật lại bản án, chỉ là muốn biết rõ chân tướng, sau đó thay người nhà gánh vác trách nhiệm. Mọi chuyện đúng sai đều có phán xét, cô đã chuẩn bị tốt cho mọi tình huống.
Hai người an an tĩnh tĩnh ngồi. Đột nhiên, điện thoại Kỷ Khê để trên bàn hiện lên tin nhắn từ một người lạ: 【 Chào cô, Kỷ Khê tiểu thư. Tôi là người đại diện của Lục Vực, ngày mai cô có thời gian rảnh để nói chuyện không? 】
Điện thoại của cô vẫn luôn ở chế độ hiện nội dung tin nhắn lên màn hình khóa.
Trong phòng hát khá tối, màn hình điện thoại sáng lên dễ làm người ta chú ý.
Khi Kỷ Khê duỗi tay cầm điện thoại lên, vừa vặn đúng lúc Nguyễn Hiểu Phong lấy khăn giấy trên bàn, cô biết chắc chắn Nguyễn Hiểu Phong đã thấy được.
Cô cúi đầu đọc tin nhắn, nghĩ ngợi, đánh ra mấy chữ, gửi đi.
【 Xin chào, ngày mai tôi bận, có chuyện gì thì nói qua tin nhắn đi. 】
Đối phương nhắn lại rất nhanh, thái độ kiên trì: 【 Nói qua tin nhắn không tiện lắm, vẫn là gặp mặt rồi nói đi, ngày mai khi đoàn phim kết thúc công việc tôi sẽ tới tìm cô, cô thấy thế nào? 】
Xem ý tứ đối phương thế này, là cô có muốn cự tuyệt, người ta cũng sẽ tìm tới cửa.
Kỷ Khê không sợ, nhưng trong lòng cũng có chút thấp thỏm.
Người đại diện Lục Vực tìm cô làm gì?
“Đi ra ngoài hít thở không khí không?” Nguyễn Hiểu Phong cúi đầu xem điện thoại, thuận miệng hỏi Kỷ Khê.
Kỷ Khê biết anh có lời muốn nói với cô, vì thế gật đầu, nói với mọi người rồi cùng Nguyễn Hiểu Phong một trước một sau mà đi ra ngoài.
Bọn họ đi không xa, đi qua hành lang, đến một ban công cách biệt hẳn với không khí náo động bên trong.
Kỷ Khê mới vừa đi đến, liền thấy Nguyễn Hiểu Phong đang cúi đầu bật lửa hút thuốc, thấy cô đến gần liền như nhớ ra gì đó, duỗi tay muốn vứt điếu thuốc đi, lại bị Kỷ Khê ngăn lại.
Cô nói: “Hút đi.”
Nguyễn Hiểu Phong nhìn cô, lại hỏi: “Em cũng hút à?”
Kỷ Khê cười lắc đầu: “Trước kia thử qua, không thích.”
Nguyễn Hiểu Phong có chút kinh ngạc: “Em còn trộm hút thuốc cơ dấy.”
Kỷ Khê nghĩ nghĩ: “Khi đó tuổi còn nhỏ, cái gì cũng muốn thử. Cảm thấy như vậy thật ngầu, nhưng là sau đó lại thấy không việc gì phải học theo người khác, bản thân thích hay không mới là quan trọng nhất.”
Nguyễn Hiểu Phong chỉ cười: “Như vậy vẫn là tốt nhất.”
“Mấy ngày nay đóng phim đã quen chưa?” Nguyễn Hiểu Phong nhìn cô, “Lần này anh đến đây chủ yếu là xem em thế nào. Trong nước và ngoài nước không giống nhau, em muốn thích ứng cũng cần chút thời gian.”
Kỷ Khê nghĩ ngợi: “Cũng ổn, kỳ thật cũng không khác nhau lắm. Trước kia em còn tưởng giới giải trí là……”
“Là giống như trong tiểu thuyết sao?” Nguyễn Hiểu Phong cười.
Hai người như có tâm linh tương thông. Kỷ Khê đọc truyện nhiều năm như vậy, truyện nào cũng có xung đột kịch tính các thứ, khó tránh khỏi cũng có chút thành kiến, cho rằng giới giải trí giống như trong tưởng tượng của mình vàng thau lẫn lộn, hỗn loạn phức tạp.
Quy tắc ngầm, bao dưỡng, rửa tiền, quan hệ tình dục, trốn thuế, dùng thân thể để leo lên cao, lời đồn đãi bát quái ùn ùn không dứt.
Nhưng khi Kỷ Khê tiến vào đoàn phim một thời gian, trừ Lục Vực ra, toàn bộ đoàn phim hoàn toàn bất đồng với tưởng tượng của cô. Từ diễn viên gạo cội chỉ dạy cho cô đến cô thư ký trường quay làm việc như một tiểu siêu nhân, mỗi người đều nghiêm túc hoàn thành tác phẩm này. Một bộ phim lúc đầu chẳng có bao nhiêu vốn đầu tư thậm chí rất khó có thể thành công, đằng sau đó là tâm huyết cùng nỗ lực của vô