Editor: Nguyên
Nguyễn Hiểu Phong đưa cô đi ăn mì.
Bảy lần quẹo tám lượt rẽ, con đường càng ngày càng quen thuộc. Cho đến khi Kỷ Khê thấy con đường cây xanh quen thuộc xuất hiện trước mắt, dường như đột nhiên nhớ tới cái gì, cao hứng mà nói: “A, đây là trường chúng ta nha!”
Vẫn còn sớm, một lát nữa mới đến giờ vào học. Nơi này nổi danh là trường trọng điểm, cho dù học sinh là con nhà có quyền có thế, nhưng chỉ cần đưa vào đây học, cũng không có sự khác biệt gì với con nhà có người đi tù. Chẳng sợ ai quyền thế ngập trời, chỉ cần tới nơi này, hết thảy đều phải chịu sự giáo dục nghiêm túc từ nhà trường.
Nơi này có tài nguyên dạy học tốt nhất, nhưng đồng thời cũng có nội quy nghiêm khắc nhất, cấm học ngoại trú, cấm nữ sinh trang điểm, cả năm phải mặc đồng phục đầy đủ……Tuy về học tập đề cao tư duy sáng tạo, nhưng ở phương diện nào đó lại bảo thủ thật sự.
Ví dụ như nữ sinh không thể trang điểm, lại có thể nhuộm tóc; tuy rằng đồng phục dài rộng nhìn rất xấu, lại cho phép có thể mang đi sửa kiểu dáng vừa thân xinh đẹp, về sau học sinh đồng lòng góp ý với trường, liền dứt khoát đổi đồng phục, trực tiếp đổi từ đồng phục thể thao chuyển thành áo sơ mi mặc với váy hoặc là quần dài.
Nguyễn Hiểu Phong cười liếc cô một cái: “Bên cạnh có một quán mì ăn rất ngon, chỉ mở vào thứ bảy, chúng ta hôm nay vừa kịp ăn.”
Kỷ Khê lập tức nói tiếp, “Em biết nhà này! Lã Ký! Mì nhà đó bào bằng dao ăn rất ngon.”
Hai người đều cười.
Nguyễn Hiểu Phong cao hứng nói: “Hồi ấy mỗi tuần Cao trung nghỉ nửa ngày thứ bảy, Sơ trung nghỉ chủ nhật, chỉ có thời gian như vậy, còn nhiều người xếp hàng mấy giờ liền để mua. Mua xong cũng không kịp ăn, liền mang về phòng học, một bên chạy một bên húp mì, phía sau bảo vệ còn đuổi theo.”
Anh miêu tả thật khoa trương, Kỷ Khê cũng cười rồi chia sẻ chuyện của mình: “Em không giống vậy, em là lớp trưởng, mỗi lần xếp bài tập về nhà của lớp trước kì nghỉ, giáo viên đều hỏi em vì sao không đến lớp tự học, em thường nói là đi gửi bài về nhà cho giáo viên. Thực tế là mỗi lần đều phải canh trước nửa tiết để chạy ra ngoài, mấy nữ sinh cùng phòng đều chạy ra, không ai ở lại.”
Nguyễn Hiểu Phong cũng cười, mi mắt cong cong, “Lợi hại như vậy?”
Kỷ Khê gật đầu: “Đúng! Khi đó mấy nữ sinh bọn em muốn mang đồ vào giúp cho các bạn, bảo vệ đều cho chúng em vào.”
Thức ăn của trường bọn họ quả thực rất tốt, chay mặn cân đối, trái cây ăn khuya cũng có. Tuy vậy đa số mọi người đều không được người nhà cho ăn vặt, tuổi dậy thì lại không kìm nén được, cái gì cũng muốn ăn thử, ăn chán cơm nhà ăn liền chạy ra bên ngoài.
Cũng bởi vì học tập quá mệt mỏi, có đôi khi cũng không phải vì thích những thứ đồ ăn bên ngoài, mà là thích sự kích thích khi trốn ra bên ngoài .
Nguyễn Hiểu Phong dừng xe, phía sau có con hẻm hẹp, yên lặng u tối, nhìn không rõ lắm.
Kỷ Khê đi xuống xe nhìn giúp anh, nghiêm túc khom lưng nhìn, nhỏ giọng nói: “Sang một chút, một chút…… được rồi.”
Nguyễn Hiểu Phong xuống xe, cùng cô đi vào.
Hiện tại mới có 5 rưỡi sáng, còn quá sớm. Chủ tiệm tiếp đón bọn họ rất nhiệt tình: “Đến ăn mì? Hai người là học sinh cũ của trường kia trở về thăm thầy cô à? Ăn mì nước nhé, rau ngâm không tính tiền, sữa đậu nành tự rót.”
Người này nói nhanh một hơi như rải đậu, chỉ là khi nhìn thấy Nguyễn Hiểu Phong thì ngừng lại chớp chớp mắt, “Nha……”
Người ở đây luôn nở nụ cười. Chủ tiệm vui tươi hớn hở xoa tay, “Vận khí của tôi là thế nào đây! Gặp được cả ảnh đế cùng bạn gái, hai người mau ngồi, lát nữa có thể ký tên không?”
Xung quanh không có ai, Nguyễn Hiểu Phong kí cho hắn.
Kết quả chủ tiệm lại đem vở đưa qua cho Kỷ Khê, “Cô nương đây cũng ký cho tôi đi. Truyền cho tôi chút vui vẻ.”
Kỷ Khê cười viết tên của mình phía dưới chữ ký của Nguyễn Hảo Phong.
Hai người ngồi ở hai bên đối nhau, đều có chút xuất thần.
Kỷ Khê nhìn ra bên ngoài, màn trời màu xanh, đôi tay chống cằm.
Mà Nguyễn Hiểu Phong nhìn cô, ghế dài không có chỗ dựa lưng, anh liền ngồi nghiêm chỉnh, bộ dáng nghiêm túc mà lãnh đạm, cứ như vậy an tĩnh mà nhìn cô.
Cô gái trước mặt lông mi cực dài, đuôi mắt đẹp kéo lên, vốn là tưởng sẽ sắc sảo diễm mỹ, nhưng nếu mở to mắt nhìn lên, lại có vẻ rất ngoan.
Ngón tay dài thanh mảnh chống cằm, móng tay cắt tròn tròn, thật sạch sẽ, từ dáng ngồi đến cách cúi người cũng làm cho người ta có cảm giác gia giáo rất tốt, hào phóng mà lại không nghiêng ngả lệch lạc, không có dáng vẻ kệch cỡm.
Kỷ gia có tiếng là nhà giàu mới nổi, trong giới có người chê cười nói chị của Kỷ Khê là Kỷ Phân khi mới vừa nổi lên còn bị công ty bắt đi học lễ nghi, làm trò cười cho thiên hạ.
Vậy mà Kỷ gia lại có thể nuôi lớn được một tiểu công chúa như vậy.
“Lát nữa ăn xong phải đi họp đoàn phim, đại khái là buổi chiều sẽ phải đến phim trường, anh gọi người đưa em đi.” Nguyễn Hiểu Phong nói, “Đã sắp xếp xong hành lí chưa?”
Kỷ Khê mới đầu còn chưa phản ứng lại, một lúc sau mới nhớ ra, Nguyễn Hiểu Phong đúng là nhà đầu tư theo lời đạo diễn nói, bọn họ hiện tại cũng coi như là cùng đoàn phim.
Cô đáp: “Đã chuẩn bị rồi.”
Nguyễn Hiểu Phong vừa định tiếp tục nói chuyện, mì đã bưng lên. Chủ tiệm vui tươi hớn hở mà nói với bọn họ vài câu, câu chuyện giữa hai người bị chấm dứt.
Mì bào bằng dao toả ra hơi nóng hầm hập, Nguyễn Hiểu Phong chỉ nhìn thấy Kỷ Khê há miệng, nhỏ giọng nói với anh cái gì đó.
Anh không nghe rõ, hỏi lại: “Cái gì?”
Kỷ Khê hạ giọng thò qua, giương mắt