Sau khi anh rể cứu được chị thì đánh tên áo đen lăn đùng ra đất bất động.
Nhóm Kỳ Phương và A Trí cũng đến, lũ người kia bị họ bao vây mạnh mồm định đánh liều thì một lúc sau cũng bị tóm gọn.
Hạ Tử Yên đang đi về phía chị gái thì có một chiếc xe ô tô con lao ra định bỏ chạy cô nhìn thấy người trên xe là ả Cao Uyển thì liền giơ súng lên bát một phát vào kính chắn, tiếng súng vang lên khiến mọi người giật mình, còn chiếc xe thì lao thẳng vào cái cây bên cạnh.
Hạ Tử Yên đi đến bên xe mở cửa lôi ả đàn bà to gan dám bắt chị cô, vứt xuống đất, không nói giừ liền giơ khẩu súng lên chuẩn bị bắn thì bị A Trí ngăn lại, hắn cướp lấy khẩu súng nói:
- Cô Hạ, chuyện này có chúng tôi lo.
Hạ Tử Yên không trả lời, cô biết cô hiện tại đang mất bình tĩnh, xoay người đi đến bên chị, nước mắt không tự chủ rơi xuống, chị cô bị hành hạ đến mức cả người bầm dập rồi vẫn an ủi cô, đang an ủi thì Hạ Nhiên ngất, cô quýnh quáng cả lên, Lục Thiên nhanh nhảu bế Hạ Nhiên lên xe đến bệnh viện.
Đứng ngoài cửa nhìn chị một hồi lâu, cô mới chào chú dì trở về nhà.
Vừa vào thang máy cô liền đụng mặt Tề Phi, nhưng do tâm trạng không tốt cô cũng bơ anh.
Đứng một góc trong thang máy.
Tề Phi nhìn thấy bộ dạng cô liền nhăn mặt lên tiếng hỏi:
- Tiểu Yên, em sao lại thành ra thế này.
Hạ Tử Yên cũng không trả lởi, vẫn im lặng nhìn về phía trước.
Tề Phi không nhịn được bị cô bơ, cùng với thái độ lạnh nhạt liền thấy trong lòng như có con gì bò rất khó chịu, tiến lại gần cô nắm lấy tay cô nhẹ nhàng hỏi:
- Tiểu Yên, em có sao không, sao lại ra nông nỗi này, là ai làm, nói anh nghe.
Hạ Tử Yên cứ như không nghe thấy, mặc kệ anh, thang máy mở cửa cô liền kéo tay ra đi về phía căn hộ.
Tề Phi liền chạy theo, thấy cô vẫn không đoái hoài gì đến mình anh liền giữ cô lại hỏi tiếp.
Hạ Tử Yên đang buồn bực trong người, cô đã cô lờ đi anh rồi mà sao anh vẫn cứ cố chấp bám lấy cô dai như vậy.
- Rốt cuộc anh muốn gì chứ, em không sao hết, vì thế nên bỏ tay ra đi.
- Em, sao lại cứ tránh mặt anh vậy chứ.
Hạ Tử Yên thật sự cạn lời, những lo lắng bất an tức giận bây giờ trong cô bùng nổ rồi, nước mắt cô rơi xuống, tức giận vùng vằng thoát khỏi tay anh, nói lớn:
- Tề Phi rốt cuộc anh muốn hỏi gì chứ, tôi tránh mặt anh thì sao, sao tôi càng tránh mặt anh thì anh càng xuất hiện trước mặt tôi, anh là người không muốn gặp tôi, là người tránh mặt tôi trước.
Giờ anh lấy tư cánh gì để hỏi tôi.
Nói xong cô cũng rút mạnh tay ra mở cửa vào nhà.
Mặc kệ Anh đang thẫn thờ ngoài cửa.
Tề Phi sau khi nhìn cô người đầy thương tích nhưng đã được băng bó lòng có chút khó chịu, bị cô lạnh nhạt trong lòng có chút mất mát nhưng cô gắng lơ đi.
Anh đi tắm rửa thay quần một bồ quần áo thoải mái rồi lại cắm mặt vào máy tính bảng làm việc để quên đi mọi muộn phiền.
>>>>>>>>
Hạ Tử Yên nằm trên giường nhắm mắt im lặng, hàng mi dài cong vút vẫn còn ướt, tưởng chừng người con gái đang nằm trên giường kia đang ngủ nhưng không phải, cô cô gắng ép bản thân đi vào giấc ngủ nhưng không được.
Cô cầm điện thoại lên gọi đi.
“Alo”
Hạ Tử Yên chậm chậm lên tiếng cố gắng kìm nén cảm xúc nói:
- Anh rể, chị em thế nào rồi.
Lục Thiên bên kia đầu dây có chút chậm