Trình Niệm cùng Cố Dư trở về khách sạn, vào phòng Trình Niệm đã thấy toàn bộ hành lý của Cố Dư trong phòng, quay sang nghi ngờ hỏi: “Anh làm thế nào có thể mang hành lý vào phòng em.
Không phải là…”
Cố Dư nhún vai, nói: “Do họ dễ bị doạ quá thôi, Anh chẳng làm gì cả.”
Điện thoại Trình Niệm reo lên, cô nhanh chóng bắt máy, cười tươi như hoa, nói: “Alo, mẹ yêu.”
“tiểu Niệm, hôm nay con không về sao, không muốn đón sinh nhật với mẹ sao?”
“Không có, tý nữa con về liền.”
“Được, muộn thế nào mẹ cũng chờ con.”
“Dạ, bye bye.”
Lúc đầu Trình Niệm cũng định ở đến mai về, nhưng mẹ cô đã nói vậy nên cô quyết định trở về, Tiểu Lê cũng đã trở về thành phố H.
Trình Niệm chạy vào phòng ngủ thu dọn đồ đạc, nói: “Anh không định trở về sao?”
Cố Dư lười nhác nói: “Không phải em muốn sáng mai về sao, tôi ở đây chờ em, vậy mà em muốn bỏ về trước.”
Trình Niệm bật cười, nói: “Sao anh biết, mai em mới về.
Ai nói với Anh.”
Cố Dư không chần chừ trả lời luôn: “Anh vô tình nghe được.”
“Thế sao, vậy thì giờ về thôi.”
Cô Dư không đáp lại, Trình Niệm cũng im luôn.
Có lẽ Anh cũng không biết sinh nhật cô niêm mới thản nhiên như vậy.
Mà có biết thì chắc cũng không quan tâm.
Nghĩ đến đây mà lòng Trình Niệm có chút đau xót.
Ngồi trên xe trở về, Cố Dư và Trình Niệm không nói với nhau một câu nào, mỗi người suy nghĩ một chuyện.
Cho đến khi dừng trước Trình gia.
Trình Niệm nhìn Cố Dư, nhỏ giọng: “Cảm ơn Anh, em về đây.”
Cố Dư lúc này mới quay đầu ra nhìn Trình Niệm, nói: “Chúc mừng sinh nhật.”
Rồi đưa cho cô một chiếc hộ nhung, Trình niệm mở ra, bên trong là một sợ dây truyền lấp lánh, mặt dây truyền là hình mặt trăng ở giữa có một viên kim cương nhỏ.
Cô mỉm cười tươi nhìn Anh, nói: “Cảm ơn vì món quà.”
Cố Dư chỉ gật đầu, rồi xuống xe lấy vali cho Cô.
Trình Niệm đứng cho đến khi chiếc xe rời đi mới vào nhà.
………..
Kể từ ngày sinh nhật, thời gian hai người ở bên nhau cũng nhiều hơn, Trình Niệm chuyển đến căn hộ của Cố Dư ở luôn.
Hai người sống như một cặp tình nhân, nhưng hạnh phúc không được bao lâu thì người anh yêu xuất hiện, khiến mối quan hệ của hai người trở nên rắc rối.
…….
Trình Niệm đi đến bệnh viện để gặp Cố Dư thì nhìn thấy Hạ Tử Yên đang ngồi ở hàng ghế chờ.
Cô liền đi đến, hỏi nhỏ: “Tề phu nhân, chào cô.”
Trình Niệm và Hạ Tử Yên nói chuyện vào câu thì Cố Dư đi đến đưa Hạ Tử Yên đi khám, còn cô đến văn phòng ngồi trước.
Đang ngồi nhâm nhi li trà vải Anh đặc biệt chuẩn bị cho cô, thì cánh cửa bật mở, Trình Niệm nghĩ là Cố Dư nên không quay lại nhìn, cho đến khi một giọng nữ trong trẻo, ngọt sớt vang lên: “Ah, xin chào.”
Trình Niệm nhíu mày quay sang nhìn, một cô gái nhìn có vẻ thanh thuần, trong sáng trước mặt, nghi ngờ hỏi: “Xin chào, cô là.”
Cô gái kia mỉm cười nhẹ nhàng, lên tiếng: “Tôi là Diễm Tinh.
Còn cô.”
Trình Niệm nở nụ cười chuyên nghiệp, nói: “Xin chào.”
Lúc này Cố Dư bước vào, cô gái tên Diễm Tinh kia thấy vậy liền bổ nhào vào lòng Cố Dư, Trình Niệm mở lớn mắt ra nhìn rồi nhanh chóng thu lại vẻ mặt bất ngờ của bản thân.
Cố Dư bất ngờ, nhìn Trình Niệm, rồi vỗ nhẹ lưng Diễm Tinh nói: “Bỏ Anh ra, mà sao em lại chạy đến đây.”
Diễm Tinh dùng giọng nói chảy nước, nũng nụi ôm cánh tay Cố Dư, nói: “Gặp em không vui sao, em nhớ Anh nên mới về.”
Trình Niệm không muốn thấy hai người họ âu yếm nên nhẹ nhàng lên tiếng, cắt đứt đoạn hộ thoại của họ: “Cố tổng, nếu ngài bận thì tôi xin