Cố Dư đưa cô trở về căn hộ.
Vừa vào phòng, Cố Dư liền đè Trình Niệm cắn mút đôi môi mỏng mọng.
Cố Dư hôn lên đôi vai mảnh khảnh, rồi bàn tay vu.ốt ve cơ thể Trình Niệm đi dần xuống đùi, kéo váy Trình Niệm lên.
Chiếc váy nhanh chóng bị quăng xuống sàn không chút thương tiếc.
Cố Dư mê đắm trong vẻ đẹp của Cô.
Yêu thương không dứt.
Từng nụ hôn rơi xuống da thịt trắng nõn của Trình Niệm.
Trình Niệm rất phối hợp với Cố Dư.
Tiếng kêu ám muội vang vọng trong căn phòng.
Cố Dư mạnh mẽ ra vào trong Trình Niệm, bàn tay xoa bóp nơi đồi núi mềm mại của Trình Niệm.
Trình Niệm mê đắm trong từng cú thúc của Cố Dư, những âm thanh kiều mị từ trong cổ họng phát ra.
Trình Niệm muốn Cố Dư chỉ thuộc về một mình cô.
Tham làm muốn tận hưởng sự dịu dàng, yêu thương, chiều chuộng của Cố Dư.
Nhưng Trình Niệm đánh đã giá thấp sự quan tâm của Cố Dư cho cô gái kia, khi làm tì.nh xong, như thường lệ cô đang nằm trong lòng Anh, tìm tư thế dễ chịu để ngủ thì chỉ vì một cuộc điện thoại của cô gái kia, Anh lập tức đứng dậy rời đi.
Bỏ Cô lại một mình.
………..
Đến sáng ngày hôm sau, chờ mãi cũng không thấy anh trở về, lòng Trình Niệm nguội lạnh, dạo gần đây Cố Dư không dùng bao khi làm chuyện ấy nữa, Cô cũng không thèm uống thuốc tránh thai.
Nếu cô có thai liệu Anh có chịu lấy cô không.
Trình Niệm tự mình lái xe đến resort, tự mình sắp xếp mọi công tác chuẩn bị.
Mãi đến chiều muộn Cố Dư mới đến, nhưng bên cạnh còn có cô gái kia.
Trình Niệm không biết vì sao cứ nhìn cô gái đấy là cô chỉ thấy sự giả tạo và ghê tởm.
Trình Niệm không đến chào hỏi mà quay lưng rời đi.
Toàn bộ thiệp mời đều đã được gửi đi, hai ngày nữa là đến ngày tổ chức tiếc.
Trình Niệm cũng còn nhiều việc phải làm cho nên bận tối mắt tối mũi.
………
Sáng hôm sau, sau khi vừa hoàn tất trang trí thì giám đốc resort chạy đến gọi cô.
Nghe xong Trình Niệm cũng nhanh chóng xuống sảnh tiếp đón: “Xin chào Tề tổng, Tề phu nhân.”
Hạ Tử Yên bây giờ đang mang thai được 7 tháng, bụng cũng đã lớn nên Tề Phi luôn ở bên cạnh chăm sóc.
Trình Niệm kêu người chuẩn bị phòng cho 2 người, sắp xếp dặn dò nhân viên xong mới thả lỏng.
Cố Dư cũng chưa đến tìm cô lần nào, sự mất mát, đau lòng dần hiện lên trong lòng Trình Niệm.
Có lẽ cô nên rút lui rồi, có lẽ hai người không có duyên.
Trình Niệm đang đứng ngắm biển về đêm trong khuôn viên resort, thì có một giọng nói vang lên: “Trình tiểu thư.”.
||||| Truyện đề cử: Em Đừng Mong Thoát Khỏi Tôi |||||
Trình Niệm quay đầu nhìn, quay lưng muốn rời đi, thì Diễm Tinh lại tục lên tiếng: “Trình tiểu thư, tôi biết cô và Anh tiểu Dư đang ở bên nhau.
Tôi xin lỗi vì Anh ấy đã làm như vậy.
Nhưng mong cô rời xa Anh ấy sớm đi.
Tôi với Anh ấy sẽ kết hôn sớm thôi.”
Diễm Tinh ngưng một lúc rồi nói tiếp: “Nếu cô cần tiền tôi có thể cho cô, miễn là cô rời khỏi Anh ấy.”
Trình Niệm nghe những câu nói kiêu khích của Diễm Tinh thì có chút khinh bỉ, nở nụ cười chế giễu nhìn Diễm Tinh, nói: “À, cô không nói tôi còn tưởng cô thanh thuần đến đâu, tiền sao….
ừm thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền.
Còn việc tôi có ở bên Cố Dư nữa hay không, thì không đến lượt cô quyết định.
Nhìn lại bản thân mình đi rồi hãy đi khiêu khích người khác.”
Diễm Tinh bị Trình Niệm nói đến mức lồng ngực phập phồng, nhưng đột nhiên cô ta đi tới, cầm lấy tay Trình Niệm bóp chặt, nở nụ cười khiêu khích.
Trình Niệm biết cô ta định làm gì, nên chỉ gương mắt nhìn một loạt hành động tiếp theo.
Diễm Tinh thả tay cô ra, ngã ra sau, rồi la lên: “Xin lỗi, là lỗi của tôi, là tôi….hức…hức….”
Diễm Tinh chưa nói hết thì, giọng nói tức giận của Cố Dư vang lên phía sau: “Trình Niệm, em làm