Một trận mưa mới tạnh ngay trong đêm, sáng sớm, mặt trời đỏ rực tảng sáng đã lên.
Nhìn thấy mặt trời rực sáng trời xanh, các quý nhân kinh thành hôm qua còn lo lắng cơn mưa dầm bỗng tới sẽ phá hội đình Nghi Xuân, tâm trạng cũng chợt vui sướng.
Trong vườn Thừa Quang thì đình Nghi Xuân ở phía nam chân núi Lộ Vân, dựa vào núi Bàng Trạch.
Công tượng nơi đây trồng vô số hoa mộc quý báu, lại đào sơn tuyền vờn quanh bên trong, cảnh núi lâm viên hài hòa một cách thú vị, lại là một chốn thắng địa.
Hàng năm đầu tháng tư, bốn phía đình Nghi Xuân phồn hoa tựa gấm, Hoàng gia sẽ giá lâm thưởng xuân, cũng mời bách quan và quý tộc trong kinh tới đây cùng chung vui.
Trong kinh tập tục rộng mở, nữ quyến xuất hành không ngại, mỗi khi nhằm hội này, sĩ nữ các nhà cũng sẽ ăn diện tụ tập, đình Nghi Xuân bởi vậy mà lừng danh, trở thành cuộc hội hè số một số hai trong kinh.
Trời còn chưa sáng, A Tứ đã bị A Tuyền kéo dậy, ném cho cậu một bộ đồ mới, muốn cậu ăn mặc chỉnh tề, theo Vương Toản đi vườn Thừa Quang.
Cậu đồng ý, khi còn buồn ngủ đã mặc quần áo tử tế đi vào trong phòng Vương Toản, đã thấy y sớm đã thu dọn xong.
A Tứ nhìn thấy Vương Toản, ngẩn người ra.
Chỉ thấy y mang một bộ cẩm bào màu đỏ phơn phớt, dưới nắng sớm, màu đỏ nhạt dìu dịu, kim tuyến thêu thành hình dáng trang sức tô điểm ở giữa, phối hợp với cái cổ áo trong trắng tuyết, càng khiến khuôn mặt như bạch ngọc nổi bật lên.
A Tứ hơi sợ, cậu đến kinh cũng có mấy tháng rồi, từng chứng kiến rất nhiều nam tử quý tộc cả ngày son phấn không rời tay, y con gái, bôi mặt đến là trắng trợn, lấy thế làm kiêu.
Lúc mới thấy, A Tứ kinh ngạc đến mức gần như không thể tin được, cảm thấy vừa mới lạ lại buồn cười, Vương Toản lại khinh bỉ nói cậu kiến thức nông cạn, không biết vẻ đẹp người ngọc đón gió.
“Nếu như thế là đẹp, sao ngài không thoa phấn đi?” A Tứ phản bác.
Khi đó, Vương Toản “Hứ” một tiếng, đầu ngẩng cao cao lên: “Ta há lại cần dùng tới phấn son.”
Bây giờ chợt nhìn đến, tên Vương Toản này không ngờ lại thật sự không cần thoa phấn mà cũng càng giống người ngọc hơn cái đám nam tử kia.
“Sững sờ gì thế?” Vương Toản phát hiện A Tứ đứng đực ra một bên, lên tiếng nói.
A Tứ hoàn hồn, nhếch miệng cười một tiếng, đi ra phía trước: “Quân hầu đã mặc xong rồi.”
Vương Toản tức giận liếc nhìn cậu một cái: “May sao ta còn có người khác, nếu chờ ngươi đến, hôm nay khỏi cần ra ngoài luôn.”
Nghe nói thế, hai tỳ nữ đứng bên cạnh cười khẽ.
A Tứ nhìn các cô một cái, lại nhìn quần áo trên người mình, đột nhiên nhớ đây là lần đầu trong hai năm qua mình có quần áo mới mặc.
“Đi.” Vương Toản không lề mề, gió nhẹ lay ống tay áo, tiêu sái đi ra cửa.
Qua một trận mưa, bên trong vườn Thừa Quang sơn lâm đầm nước như được tẩy rửa, rực rỡ sáng sủa.
Các quý tộc ngựa xe rộn rộn ràng ràng, nhét đầy đại đạo, trong hoàng cung thậm chí phái Vũ Lâm vệ sĩ, duy trì trật tự trên giao lộ lớn nhỏ tại vườn Thừa Quang.
Vương Toản đón xe, A Tứ và A Tuyền cùng một đám nô bộc cưỡi ngựa, đi theo biển người đến dưới núi Lộ Vân.
Vương Toản xuống xe, vừa thoáng chỉnh trang phục sức vừa nhìn trong vườn, chốc lát sau, phân phó bọn A Tuyền ở bên ngoài trông coi xe ngựa, để A Tứ theo mình đi vào.
Con đường lát thành từ đá xanh loang màu rất là phẳng, hai bên là mùi thơm bóng xanh, cách cành lá hoa mộc, xa xa đã có thể trông thấy đình Nghi Xuân được xây dựng trên một chỗ núi đá, cột tô đầm vẽ, mái cong toan múa.
Dọc đường toàn là quý tộc trong kinh y quan hoa mỹ, nơi xa là từng tiếng giao hưởng khoan thai truyền đến, cùng tiếng người rộng ràng, có phần náo nhiệt.
Vương Toản thuở nhỏ sinh trưởng trong kinh, giao du rất rộng, trên đường đi, không ngừng có người tới làm lễ đàm tiếu cùng y.
“Nữ tử kia họ Diêu à?” sau khi gặp một người trung niên mà Vương Toản gọi là “Diêu Thượng thư”, A Tứ nhìn thấy cái cô hôm ấy gặp phải trên sân xúc cúc.
Hôm nay nàng ta mặc rất là long trọng, tóc mây vấn chồng, trâm hoa văn ngọc, lúc hành lễ lấy quạt lụa che mặt, đoan trang thận trọng.
“Ừm.” Vương Toản đang mỉm cười gật đầu thi lễ cùng người khác, hững hờ lên tiếng.
“Quân hầu cảm thấy cô ta giống A tỷ không?” A Tứ hưng phấn nói.
Vương Toản rốt cục quay đầu liếc cậu, dưới khuôn mặt tươi cười, trong mắt tràn đầy sự mất kiên nhẫn: “Thiên hạ đâu chỉ mỗi Diêu Phức Chi là họ Diêu.”
A Tứ nguýt y một cái, im lời.
Trong lòng lại cảm thấy nữ tử kia và A tỷ có hai ba phần giống nhau, lại còn họ Diêu, tất có nguồn gốc.
Đương suy tư, không khỏi lại nhìn bên Diêu Thượng thư kia thêm vài lần.
Nữ tử kia đi theo sau lưng Diêu Thượng thư, đang cùng người khác mỉm cười làm lễ.
Cho dù A tỷ không được ăn diện, cũng đẹp hơn cô ta ấy chứ… A Tứ nghĩ thầm.
Khu vườn dưới đình Nghi Xuân phi thường náo nhiệt, các thức hoa cỏ tranh nhau khoe sắc, khiến toàn bộ dốc núi được trang trí tựa tiên cảnh.
Liễu xanh cây cả, nước chảy uốn lượn, quý tộc ghé qua, bình luận đàm tiếu.
Diêu Yên đi theo mẫu thân, hơi vịn cánh tay của bà, chậm rãi cất bước.
Thỉnh thoảng có người tới, làm lễ với Diêu Chinh ở phía trước, nhìn thấy Diêu Yên, mặt đều lộ vẻ sợ hãi thán phục, đều tán thưởng Diêu Chinh có cô con gái xuất chúng.
Diêu Chinh và Trịnh thị đương nhiên là vui vẻ, lại nghĩ rốt cuộc Diêu Yên là nữ tử chưa xuất các, bảo nàng ta đến một bên vườn hoa cùng đám sĩ nữ.
“Hôm nay quang cảnh hiếm có, A Yên muốn cùng mẫu thân tản bộ ạ.” Diêu Yên cười nói, trong tiếng nói ngọt ngào mang theo hờn dỗi.
Trịnh thị cười thư thái, vỗ vỗ tay nàng ta, nhìn Diêu Chinh.
Diêu Chinh thầm than một tiếng, cũng không còn nhắc nữa.
Đi không bao lâu, bỗng nhiên, một loạt tiếng nhạc bay bổng truyền đến, trong vườn tiếng người bỗng nhiệt liệt.
Họ nhìn lại, chỉ thấy bên một đầu vườn hoa, lọng hoa thêu rồng lay động bay lên, cung nhân thành hàng nâng hương cầm quạt, chậm rãi đi tới.
Khi họ đến gần, Diêu Yên thoáng trông thấy Hoàng đế dưới lọng.
Chỉ thấy y tương đối trẻ, đầu đội ngọc quan, thân mặc yến phục phương tâm khúc lĩnh*, dạo bước ở giữa, tay áo bay bổng, đúng là một tư thái phiêu nhiên tuyệt thế.
*Yến phục là thường phục, còn phương tâm khúc lĩnh là cái món đeo cổ trên tròn dưới vuông như hình bên dưới
Diêu Yên hơi bất ngờ.
“Còn không mau quỳ xuống!” tiếng Diêu Chinh thấp giọng khiển trách bỗng nhiên truyền đến.
Diêu Yên hoàn hồn, lúc này mới phát hiện người trong vườn đã quỳ xuống, vội nằm rạp người.
Trong vườn đầy tiếng tụng ca.
Hoàng đế dường như hào hứng lắm, mặt mỉm cười, cho chúng nhân miễn lễ đứng dậy, dẫn Quảng Lăng trưởng công chúa sau lưng đi đình Nghi Xuân.
Đình Nghi Xuân xây trên một cự thạch cao năm, sáu trượng, nổi danh tinh xảo.
Dưới thềm cũng không có nền đất, hoàn toàn dựa vào chất gỗ của núi và cự thạch phía dưới để vững chắc, hoa văn trong đình trang sức phức tạp, mái hiên đình thon dài nhếch lên, từ xa nhìn lại, như một con đại điểu đứng trên cự thạch giương cánh muốn bay.
Trong đình sớm đã đặt đệm bàn lư hương, Hoàng đế ngồi xuống mặt nam, nhìn về phía ngoài đình.
Thái hậu không thích náo nhiệt, Hoàng đế cũng không mang ai tới, bên cạnh chỉ có Vương Mật làm bạn.
Song, chúng thần và quý tộc dưới đình lại đầy đủ, ngoài Đại Tư Mã, Tam công Cửu khanh đều đã đến, càng không bàn triều thần quý tộc lớn nhỏ trong triều.
Liếc nhìn lại, mặt trời rực sáng sắc xuân, trong bóng cây bóng hoa, quan lại đông đúc, hoa phục diễm lệ, trong lòng Hoàng đế không khỏi thoải mái.
Sau đó, hoạn quan theo hầu đến bẩm báo, nói chúng thần trong vườn muốn đến đây bái kiến, xin chỉ thị Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn dưới đình, nói: “Hôm nay du uyển, mời thừa tướng cùng ngự sử đại phu lên gặp một lần là được, còn lại thì không cần rườm rà.”
Hoạn quan đáp vâng lui ra.
Hoàng đế quay đầu, đưa tay đến chén trà trên kỷ án, ngước mắt, thoáng nhìn Vương Mật đang nhìn dưới đình, ánh mắt lưu luyến.
“Hôm nay Vũ Lâm cần đảm nhiệm thủ vệ, sao cậu ta đến được.” Hoàng đế nhạt tiếng nói.
Vương Mật sững sờ, quay đầu, chạm đến ánh mắt Hoàng đế đương chế nhạo, trên mặt đột ngột thoắt đỏ.
Trong lòng nàng xấu hổ, miệng lại không chịu thừa nhận, khẽ lay quạt lụa: “Hoàng huynh nói cậu ta nào cơ?”
Hoàng đế cười nhạt, cụp mắt khẽ nhấp một cái trà: “A Mật, có những chuyện, có thể gặp nhưng không thể cầu, “
Vương Mật kinh ngạc, cảm thấy trong lời nói y có hàm ý.
Đang muốn hỏi lại, dưới đình truyền đến một loạt tiếng bước chân, thừa tướng và ngự sử đại phu mang gia quyến đi lên.
Hoàng đế buông chén trà xuống, không còn nói chuyện cùng nàng ấy nữa.
Mặt trời đã treo trên không, con đường sáng sớm hơi dính bùn bằng phẳng hơn rất nhiều.
Hoàng đế đích thân tới, chúng thần tụ tập, Vũ Lâm Quân phụ trách canh chừng nhận áp lực không nhỏ.
Dù hội hè như vậy hàng năm đều có, Cố Quân vẫn không dám phớt lờ, hắn tự mình tuần sát trên đường một phen, lại đến cửa cung các nơi có