Diêu Yên muốn mỉm cười, lại cảm thấy khóe môi cong cong đến là hơi cứng nhắc, không nên lời một câu nào.
Quay đầu nhìn, chỉ thấy sĩ nhân ở đây, lại có không ít người biết Diêu Kiền, nhớn nhác tiến lên cùng ông làm lễ.
Diêu Kiền mỉm cười, hào hoa phong nhã bái kiến mọi người, cũng giới thiệu Tạ Trăn bên cạnh.
Nghe nói nam tử rực rỡ này chính “Đông Châu minh châu” vang danh thiên hạ, đám người trong vườn xôn xao cả lên, tranh nhau quan sát.
Tạ Trăn đương trẻ, mặt ngọc mắt đen, thân hình thon dài, phong thái nhẹ nhàng; mà Diêu Kiền dù năm đã bốn mươi, mà tướng mạo vẫn tuấn tú, dáng người trang nghiêm.
Lại thêm giai nhân tuyệt sắc xuất trần đi theo sau lưng họ, ba người đứng cùng nhau, tựa như tiên nhân tụ hội, hoa tươi cảnh đẹp trong vườn cũng ảm đạm phai mờ.
“A tỷ!” A Tứ sớm đã nhận ra Phức Chi, một lòng muốn lên trước gặp nàng, bầy người trước mặt lại càng thêm chen chúc, cậu dùng sức thế nào cũng không đưa đẩy đặng, đầu lại không đủ cao, chỉ có thể không ngừng kiễng chân, hô to với bên kia: “A tỷ!”
Đám người huyên náo, giọng của cậu bỗng chốc bị dìm xuống.
Phức Chi không nghe được, hai người phía trước đi qua, dù được chúng nhân chú mục, nàng lại không mảy may sợ sệt, bước đi chậm rãi, vạt áo ở váy thường bồng bềnh.
Khi họ đi đến bờ suối, có người đề nghị, không bằng mời Diêu Kiền và Tạ Trăn gia nhập trò lưu thương, lời vừa nói ra, mọi người nhao nhao đồng ý.
Diêu Kiền và Tạ Trăn khước từ không được, đành phải nhờ ơn.
Cung hầu vội thêm đệm bên bờ nước, hai người đang toan ngồi xuống, lại có hoạn quan đến, nói Hoàng đế truyền chỉ, muốn gặp đám tiến sĩ Diêu Kiền.
Mọi người đều kinh ngạc, lại nghị luận.
Diêu Kiền cũng kinh ngạc, cùng nhìn Tạ Trăn và Phức Chi, một lát sau lại mỉm cười, làm lễ tạ lỗi với đám người, dẫn Tạ Trăn và Phức Chi theo hoạn quan rời đi.
Lối hoa trong vườn uốn lượn trải rộng, ba người theo hoạn quan dẫn đường đi tới dưới đình Nghi Xuân, đợi bẩm báo xong, họ trèo lên trên bậc.
Trong đình, cung nhân đứng hầu, khói hương lượn lờ, hoa quả và các món quý lạ bày tinh xảo trên bàn lưu ly.
Phức Chi thoáng giương mắt nhìn, chỉ thấy sau kỷ án, một nam tử trẻ tuổi ngồi ngay, phục sức cao quý, khí thế bất phàm; chỗ dưới lại có một vị mỹ nhân vận cung trang, tay cầm một cái quạt lụa đẹp đẽ, lẳng lặng nheo mắt nhìn họ.
Ba người Diêu Kiền tiến lên lễ bái, ngữ khí Hoàng đế ôn hòa bảo họ đứng dậy.
Nhìn thấy dáng vẻ Diêu Kiền đường đường, Hoàng đế mỉm cười: “Khanh tài học hơn người, trẫm đã nghe vậy.
Không biết lần này lai kinh, đi đường có thông thuận không?”
Diêu Kiền vái chào, nói: “Kiền cảm ân đức bệ hạ, thưa đều thuận lợi cả.”
Hoàng đế gật đầu, sai cung nhân thết tiệc bên dưới, ban thưởng ghế ngồi cho Diêu Kiền.
Diêu Kiền cám ơn, ngồi vào vị trí.
Hoàng đế nhìn ông, dường như cảm hoài, chậm rãi nói: “Gia môn khanh chính là công thần thiên triều.
Nhớ thời Cao Tổ, Diêu Công Hiệu trợ giúp thiên triều lập quốc rất nhiều, hiền đức rỡ ràng, triều đình rất niệm ân vậy.
Bây giờ trẫm mới lên ngôi, xử sự còn nông cạn, còn phải trông mong các khanh nâng đỡ.”
Diêu Kiền biết được ý y, sắc mặt bình tĩnh, thi lễ tại chỗ ngồi: “Kính vâng.”
Hoàng đế mỉm cười, nhìn về phía hai người cùng đi với Diêu Kiền, ánh mắt rơi trên người Tạ Trăn, có chút kinh ngạc, hỏi Diêu Kiền: “Đây là người nào?”
Tạ Trăn thong dong tiến lên, bái lễ nói: “Tạ Trăn của Dĩnh Xuyên, bái kiến bệ hạ.”
Hoàng đế nhìn Tạ Trăn, ánh mắt hơi lưu chuyển trên mặt hắn, một lát sau, cười nói: “Chẳng trách sao ‘Đông Châu minh châu’ vang danh thiên hạ, bây giờ gặp được một lần, quả không nói dối.”
Vương Mật một bên cũng đánh giá Tạ Trăn, trong lòng cũng không khỏi tán thưởng.
Thuở nhỏ nàng sinh trưởng tại kinh đô, trong ngoài hoàng cung, mỹ nhân bực nào mà chưa từng gặo.
Nhưng hôm nay gặp được chàng Tạ Trăn này, nàng vẫn cảm thấy hai mắt tỏa sáng.
Vương Mật trong lòng nhẩm mấy chữ “Đông Châu minh châu”, càng phát hiện chuẩn xác quá, một lát sau, chợt lại nghĩ tới gì khác, ánh mắt dời về phía ngoài đình.
“Nghe nói thi phú cũng rất cao minh, sau đây không bằng cùng các khanh chơi khúc thủy lưu thương một hồi.” Hoàng đế rất hứng thú nói.
Bờ môi Tạ Trăn ngậm nét cười khẽ khàng, làm lễ: “Thưa vâng.”
Hoàng đế mỉm cười, lại hướng mắt nhìn về phía Phức Chi, ánh mắt hơi dừng lại, chốc lát sau, đùa giỡn nói với Diêu Kiền: “Bên người khanh toàn là người ngọc.”
Diêu Kiền cũng mỉm cười, đáp: “Đây là cháu gái của thần Diêu Phức Chi.”
“Ồ?” Hoàng đế nghe vậy, nhìn Phức Chi, suy nghĩ một hồi, nói: “Trẫm nghe khanh thu dưỡng đứa con côi nhà anh cả Diêu Lăng, có phải chính là cô nàng này?”
Nghe thấy Hoàng đế hiểu rõ Diêu thị và mình như vậy, trong lòng Diêu Kiền kinh ngạc.
Trên mặt ông lại vẫn bình tĩnh, trả lời: “Đúng vậy ạ.”
Hoàng đế gật đầu, lại nhìn Phức Chi, ánh mắt không biết là hàm ý gì.
Phức Chi không thích bị người dò xét như vậy lắm, lại không thể tránh né, trong lòng than nhẹ, lúc trước không nên đồng ý với thúc phụ là đi cùng ông… Nàng bất giác đưa con mắt dời đi chỗ khác, lại phát hiện ánh mắt Tạ Trăn đang nhìn đây.
Hắn nhìn Phức Chi, bên môi mang nụ cười nhàn nhạt.
“Diêu Lăng?” Chỉ nghe Vương Mật tò mò hỏi Hoàng đế: “Có phải chính là danh sĩ Diêu Lăng Diêu Bá Hiếu năm đó vang danh một thời?”
Hoàng đế cười khẽ.
Vương Mật quay đầu nhìn về Phức Chi, dời bước đi đến trước mặt nàng, đôi mắt đẹp cẩn thận nhìn nàng.
Một lát sau, cười nói: “Hoàng huynh có nhớ, cô từng nói phong thái Diêu Lăng tuyệt thế, không ai có thể chung hàng.
Em từng không tin, bây giờ ngắm, lại không nghi ngờ lời ấy là tu từ nữa.”
Một lời bình luận mang theo chút ngây thơ, Hoàng đế cười cười, cung nhân vây quanh cũng nhếch môi lên.
Phức Chi biết thanh danh phụ thân không tầm thường, giờ nghe Vương Mật nhắc đến, khẽ mỉm cười: “Điện hạ quá khen ạ.”
Tiếng nói nàng thanh tịnh, Vương Mật cảm thấy rất êm tai, bên môi lại thêm mấy phần ý cười.
Lúc này, bỗng nàng ấy thoáng nhìn dưới đình có người đi tới, thần sắc vui mừng, nói với Hoàng đế: “Vũ Uy hầu đến rồi.”
Vừa dứt lời, hoạn quan dưới đình đã lên thông báo.
“Ồ?” Hoàng đế quái lạ, ánh mắt liếc Tạ Trăn, khóe môi khẽ nhếch, gật đầu với hoạn quan: “Bảo cậu ta lên đi.”
Chợt nghe thấy ba chữ “Vũ Uy hầu”, Phức Chi ngẩn ra, cũng quay đầu nhìn lại.
Chỉ nghe một tràng tiếng bước chân xột xoạt truyền đến, như mang theo sự vội vàng, sau đó, một người xuất hiện trước đình —— thân hình cao lớn, sắc mặt đen ngăm, chính là Cố Quân.
Ánh mắt hai người chợt gặp nhau.
Cố Quân nhìn thấy Phức Chi, ánh mắt hơi dừng, lại chuyển sang Hoàng đế, tiến lên thi lễ với y: “Bệ hạ.”
Hoàng đế mỉm cười, nói: “Vũ Uy hầu hôm nay vất vả, không biết trong vườn hiện nay thế nào?”
Cố Quân nói: “Vũ Lâm trong vườn Thừa Quang đều đã tập kết, nay cũng không để lọt gì.”
Hoàng đế gật đầu.
Giọng của hắn trong sáng, không khác khi đó ở tái ngoại chút nào.
Phức Chi nghe, trong lòng thầm có mấy phần cảm nhận khó hiểu, chỉ cảm thấy chuyện gặp gỡ ở nhân gian thật kỳ diệu.
“Vũ Uy hầu.” Lúc này, Vương Mật mỉm cười tiến lên, dẫn hắn nhìn về phía Tạ Trăn: “Đây là Tạ công tử ở Dĩnh Xuyên.”
Cố Quân hơi kinh ngạc.
“Tạ Trăn bái kiến Vũ Uy hầu.” Tạ Trăn chậm rãi vái chào.
Cố Quân nhìn hắn, vừa đối mặt, đã rõ người này là ai.
Hắn lập tức trả lễ: “Hạnh ngộ.”
Mọi người thấy hai người từng được Vệ Thản ca tụng là châu ngọc cùng ở đây, mặt đều lộ vẻ hân hoan.
Tạ Trăn tuấn mỹ không cần phải nói, Cố Quân dù theo nghiệp võ, lại tự có khí thế hiên ngang không thua Tạ Trăn, cùng trông, cũng không hổ mỹ danh năm đó của hắn.
Nhìn