Editor: Tây An
Tạ Trăn mỉm cười, cũng không cảm thấy bất ngờ.
“A Hồ” là nhũ danh khi còn bé Phức Chi đặt cho mình, mấy năm không gặp, nàng vẫn dùng cách xưng hô này với mình.
“Phức Chi, ” môi Tạ Trăn cong lên, chậm rãi nói: “Ta đã có tên chữ rồi, xưng là Nguyên Đức.”
Phức Chi gật đầu: “Vậy ạ.”
Tạ Trăn ngẩng đầu, nhìn dây leo hoa trên đầu nở đến là rực rỡ, thản nhiên nói: “Phức Chi vẫn thích đi dạo xung quanh.”
Phức Chi nghe hắn nói, bị câu nói này khơi lên hồi ức, mỉm cười.
Hai người nhìn nhau, đều không nói.
Nhìn ý cười trên mặt Tạ Trăn, Phức Chi cảm thấy cảm giác quen thuộc trước kia dần dần quay về, xóa đi sự oán trách trong lòng.
Vừa rồi lúc trong vườn, hai người luôn không nói gì với nhau, giờ hai bên đối mặt, mình bỗng cũng thấy họ quả lâu rồi không gặp.
Lần trước gặp mặt, là một năm trước, khi đó, Tạ Trăn tóc vẫn để chỏm, nên khi mới gặp nam tử áo mũ chỉnh tề kia ngoài vườn, Phức Chi lại suýt thì không nhận ra là hắn.
Chốc lát sau, bỗng Tạ Trăn quay đầu nhìn sang con đường hắn đến, mỉm cười: “Chú Kiền cũng vẫn phong tư nhẹ nhàng như vậy.”
Phức Chi cũng cười, nhìn hắn, một lát sau, nói: “Bác trai bác gái có khỏe không ạ?”
Tạ Trăn gật đầu: “Khỏe lắm.” Đoạn, nhìn về con đường nhỏ phía trước, chậm rãi dời bước đến.
Phức Chi dừng lại một lát, đuổi theo.
Trong lâm uyển cảnh xanh tươi u tĩnh, chim hót bạn cùng với gió mát thổi đến từng trận.
Thanh la ven đường phất qua tay áo hai người, dáng người chập chờn, lưu lại một mảng sương nước đọng vết.
“Sao anh lại đến kinh thành vậy?” Lúc đi đường, Phức Chi hỏi.
Tạ Trăn nghiêng đầu nhìn nàng, hai con ngươi lưu chuyển thong dong, ánh mắt rơi vào phấn hoa rơi bên trên đầu vai nàng, chưa trả lời, lại cười nhạt hỏi: “Sao em lại đến kinh?”
Phức Chi đang chờ nói chuyện, chợt lại nghe thấy một loạt tiếng bước chân vang lên từ sau lưng.
Hai người dừng bước, kinh ngạc quay đầu, sau đó, mới thấy là một đồng bộc dáng vẻ thiếu niên thở hồng hộc xuất hiện tại trên đường.
“A tỷ!” Nhìn thấy Phức Chi, thiếu niên vội vã chạy đến trước mặt, hai mắt sáng tỏ.
Phức Chi sửng sốt, giật mình mở to hai mắt, đó đúng là A Tứ.
“A tỷ!” mũi A Tứ cay cay, giang hai cánh tay, kích động dúi thẳng vào trong ngực nàng.
Không ngờ, vừa đến trước người Phức Chi, cổ áo phía sau cậu lại đột nhiên bị ai đó nắm chặt, tay dừng trên không trung.
A Tứ giận đến ngẩng đầu, chợt đối mặt với một đôi mắt đen sâu khiếp người, khẽ giật mình.
“Đây là ai?” Tạ Trăn cao cao liếc nhìn thiếu niên toàn mồ hôi mồ kê, ngữ khí chậm rãi hỏi, như cười mà không phải cười.
Phức Chi lấy lại tinh thần, vội nói với Tạ Trăn: “Là người quen biết.”
Tạ Trăn lấy làm quái lạ.
Tay của hắn còn chưa buông ra, A Tứ liền dùng sức giãy dụa, miệng cả giận nói: “Tôi tất nhiên là thân nhân của A tỷ rồi!” Nói đoạn, nhìn về phía Phức Chi, mũi lại cay cay: “A tỷ!” giọng cậu nghẹn ngào mà tiến đến kéo tay của nàng: “Vừa rồi ở trong vườn em nhìn thấy A tỷ, muốn đi gặp chị, lại bị cung hầu ngăn trở, vất vả lắm mới thoát thân!”
Cậu nói không đầu không đuôi, Phức Chi bất đắc dĩ, nhìn Tạ Trăn một cái, vội an ủi A Tứ vài câu, lại nhịn không được rất là nghi hoặc, hỏi cậu: “Sao em lại ở đây?”
Nàng không hỏi thì thôi, vừa dứt lời, chỉ thấy vành mắt A Tứ đỏ lên, tủi thân nói: “Đều do tên Vương Toản kia...”
“Ồ? Sao nào?” A Tứ đang muốn nói tiếp, lại thình lình nghe một giọng nói kéo theo âm điệu thật dài truyền đến từ phía sau, trên thân bỗng lạnh lẽo rung động.
Phức Chi cùng Tạ Trăn nhìn lại, mới thấy là một bóng dáng màu đỏ đứng ở cách đó không xa.
Vương Toản cầm trong tay một cành liễu mảnh mềm, nhàn nhã nhẹ chuyển, đôi mắt đẹp đẽ lạnh lùng nhìn họ, môi mỉm cười.
A Tứ vội trốn đến sau lưng Phức Chi.
“A Tứ, ” Vương Toản nhìn về phía cậu, vẻ mặt hơi trầm xuống: “Còn không mau về đây, chớ quên ngươi là nô bộc nhà ta!”
Nô bộc? Phức Chi nghe vậy mà đâm sững sờ, nhìn về phía A Tứ.
Mặt A Tứ lại đỏ lên, trừng mắt về phía Vương Toản, lẽ thẳng khí hùng: “Tôi không phải! Đó là ngài lừa tôi!”
Vương Toản cười lạnh.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Phức Chi nhíu mày hỏi A Tứ.
Vành mắt A Tứ lại đỏ lên, đem chuyện cậu trốn ra từ Đồ Ấp lại bị Vương Toản lừa đến kinh thành mất một năm kể hết mười mươi.
“Em lại không biết chữ, há biết đó là khế ước ạ!” Cậu tức giận nói.
Phức Chi hiểu đại khái, nhìn về phía Vương Toản: “Không biết ngài có lời gì để nói không.”
Vương Toản mỉm cười, lời nói hào phóng: “Không sai.”
Phức Chi nhìn y, cười lạnh: “Nếu thế, giờ tôi mang A Tứ đi, túc hạ chắc không có dị nghị.”
Vương Toản cười nhẹ nhàng, giọng chầm chậm: “Đương nhiên là có thể, song trên khế ước viết chính là một vạn tiền, Biển Thước muốn dẫn A Tứ đi, thì trả cho ta mười vạn tiền là đủ.”
Lời vừa nói ra, Phức Chi và A Tứ đều đổi sắc mặt, lông mày A Tứ dựng ngược lên, đang muốn mở miệng, lại nghe Tạ Trăn một bên xen vào nói: “Thành giao.”
Mọi người kinh ngạc nhìn lại, thần sắc trên mặt Tạ Trăn dửng dưng, nói với Vương Toản: “Ngày mai, ta sai người mang mười vạn tiền đến quý phủ, phiền quân hầu giao khế ước ra cho.”
Vương Toản bất ngờ vô cùng, ý cười cứng đờ, mắt nhìn hắn chằm chằm.
Trên khế sách dù viết là một vạn tiền, A Tứ lại chưa từng nhận được một tiền nào.
Bây giờ y bật thốt lên là đòi mười vạn, chính là đoán lời ấy là vô lại đến cùng cực, Diêu Phức Chi quả quyết không chịu tiếp nhận.
Vậy, thì đúng ý muốn của Vương Toản, y có thể thỏa thích trào cô ta cho hả.
Tạ Trăn lại nhìn y, nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”
Vẻ mặt Vương Toản âm tình bất định, chốc lát sau, “Hừ” một tiếng, ngóc đầu lên, lạnh lùng nói với Tạ Trăn: “Vậy, làm phiền túc hạ.” Dứt lời làm lễ, phẩy tay áo bỏ đi.
“Quân hầu.” Vương Toản chưa đi được hai bước, lại nghe Tạ Trăn cao giọng kêu.
Y quay đầu.
Tạ Trăn cười cười, chỉ chỉ A Tứ: “Người này giờ vẫn thuộc về quân hầu, chắc phải dẫn đi mới phải lẽ.”
A Tứ nghe vậy giật mình, trừng mắt về phía Tạ Trăn.
Vương Toản liếc A Tứ một cái, vẻ mặt cũng đã khôi phục tỉnh táo, hờ hững nói: “Các ngươi thích, giữ lại là được.” Dứt lời, cầm cành liễu trong tay ném sang một bên.
Quay đầu đi thẳng về phía trước.
Ban đêm, ánh trăng trong sáng, trong đình là ngân quang đưa tình.
Diêu Kiền tựa trên giường, nhìn Phức Chi bắt mạch cho ông, giữa lông mày là thần sắc lo lắng không giảm.
Hôm nay dự hội đình Nghi Xuân, ông ngâm thi hội bạn, đàm tiếu giao du, về đến nhà, đã là rất rã rời, cảm thấy toàn thân khó chịu.
“Mạch tượng mơ hồ, chỉ sợ là là kim đan di độc.” Một hồi lâu sau, Phức Chi chậm rãi nói.
“Già rồi.” Diêu Kiền cười cười, nằm xuống trên giường, thở dài.
Phức Chi nhìn ông, trong lòng chẳng biết là cảm giác gì.
Năm ngoái nàng theo thương đội của Ôn Hủ về Trung Nguyên, vừa tới quận Bình Dương bèn cáo từ họ.
Nàng vốn định đi nơi khác xem sao, ở dịch quán vừa liên lạc vừa nhận thư của Bạch Thạch tán nhân, nói Diêu Kiền ở ngay núi Thái Hành, muốn nàng mau về.
Phức Chi vừa mừng vừa sợ, khi chạy về núi Thái Hành, lại nhìn thấy Diêu Kiền trên giường bệnh.
Bạch Thạch tán nhân nói với Phức Chi, nửa tháng trước lúc được bạn bè đưa tới, sắc mặt ông như tro, thân hình khô gầy, móng tay đã