Tô Thái An nghiến răng nghiến lợi hét lên, đây là cơ hội duy nhất của anh ta.
Lưu Thiên Hàn không chết thì người chết chính là anh ta, cho nên anh ta cần phải một đòn trúng đích!
Nhan Nhã Tịnh nhìn thấy động tác hung ác của Tô Thái An, trong lòng hoảng sợ tột độ.
Anh Lưu có thể từ trên trời đáp xuống, là sự cứu rỗi mà cô không dám mơ tới.
Nhưng cô thà rằng bản thân muôn kiếp không thể ngóc đầu, cũng không muốn anh Lưu vì cô mà bị tên Tô Thái An chó điên này giết chết!
Nhưng Tô Thái An không thể làm Lưu Thiên Hàn bị thương, con dao trong tay anh ta còn chưa kịp chạm tới ngực Lưu Thiên Hàn thì đã bị anh giơ chân đá văng ra ngoài cửa.
Tô Thái An ngã sõng soài giữa sân, tay nắm chặt con dao, giãy giụa muốn bò dậy nhưng thất bại.
Không thể đứng lên, nhưng Tô Thái An vẫn không cam lòng, gần như dốc hết sức lực ném mạnh con dao trong tay về phía Lưu Thiên Hàn.
Không kéo theo Lưu Thiên Hàn hoặc Nhan Nhã Tịnh chôn cùng thì sao anh ta cam lòng được!
Lưu Thiên Hàn đã đề phòng từ trước, bắt chuẩn xác con dao được Tô Thái An ném tới, xoay cổ tay một cái, dao găm trong tay bay thẳng đến chỗ Tô Thái An.
Tô Thái An nhận thấy không ổn, lập tức trợn trừng mắt, muốn tránh sang chỗ khác nhưng cơ thể không tài nào cử động được.
Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao lóe sáng nhắm thẳng về phía mình, sau đấy ré lên đầy thảm thiết.
“Á á á!”
“Tao sẽ không tha cho chúng mày đâu! Tao sẽ không tha chúng mày!”
“Nhan Nhã Tịnh, con đàn bà dơ bẩn này, cho dù tao chết cũng không thay đổi được sự thật mày đã là người của tao rồi!”
“Con khốn...”
Tô Thái An chưa kịp nói nửa câu còn lại, Lưu Thiên Hàn đã hung hăng đá vào mặt anh ta.
Vốn dĩ Tô Thái An đã đau đến mức sụp đổ rồi, giờ còn bị Lưu Thiên Hàn đá một cú như vậy nữa, anh ta lập tức đau đến ngất xỉu.
Anh Lưu không sao.
Nhan Nhã Tịnh ngơ ngẩn nhìn Lưu Thiên Hàn đang đứng trước mặt.
Bộ vest trên người anh có vết cắt rõ ràng, trên mu bàn tay còn có vết thương.
Rõ ràng không phải anh đi đường vòng đến đây mà xuống từ chỗ vách đá.
Nếu không, anh cũng không thể đến đây nhanh như vậy.
Vành mắt Nhan Nhã Tịnh cay cay, hình như anh Lưu không hề đùa giỡn với cô, mà anh thật sự quan tâm cô!
“Anh Lưu...”
Vừa rồi cô bị Tô Thái An đánh rất thê thảm, cả người toàn là vết thương nhưng không hề khóc.
Thế mà giờ phút này, nhìn người đàn ông trước mặt, cả người dính đầy bùn đất vẫn không hề ảnh hưởng tới khí chất cao quý của anh, Nhan Nhã Tịnh lại không nén được nước mắt giàn giụa.
Cô không thích khóc, thật sự không thích.
Gặp phải nguy hiểm, khóc không giải quyết được bất cứ chuyện gì.
Khóc là biểu hiện của sự yếu đuối, cô ghét nhất loại phụ nữ hở chút là khóc thút thít.
Hơn nữa, khóc sẽ khiến cho nước mắt của mình trở nên rẻ mạt, ngay cả trái tim cũng chẳng đáng giá.
Nhưng ở trước mặt Lưu Thiên Hàn, Nhan Nhã Tịnh lại không kìm được nước mắt.
Dường như khi đối diện với anh, cô có thể dễ dàng dỡ bỏ hết tất cả sự kiên cường và phòng bị.
Lưu Thiên Hàn bước tới giang tay ôm chặt Nhan Nhã Tịnh vào lòng.
Giọng anh vừa trầm vừa khàn, êm tai hơn cả khúc nhạc cello hay nhất.
“Nhan Nhã Tịnh, đừng khóc.”
Anh không thích nhìn thấy cô khóc.
Bởi vì anh sẽ rất đau lòng.
“Anh Lưu, tôi biết anh sẽ đến, tôi biết anh sẽ đến mà...”
Nhan Nhã Tịnh vùi đầu vào lồng ngực Lưu Thiên Hàn.
Tai cô có thể nghe thấy rõ nhịp đập của trái tim anh, trong lòng cảm nhận được sự bình yên xưa nay chưa từng có.
Như thế này thật tuyệt, anh giống như một cây cổ thụ, có thể che hết mưa gió cho cô.
Có lẽ sau khi rời khỏi đây, bọn họ sẽ trở lại dáng vẻ ban đầu, nước sông không phạm nước giếng.
Nhưng vào lúc này, ở nơi rời xa thế tục hỗn loạn, cô muốn buông thả rúc vào lòng anh, càn rỡ ôm anh.
Cứ coi như là một giấc mộng đẹp đi.
“Nhan Nhã Tịnh, đừng khóc, đừng khóc...”
Lưu Thiên Hàn không giỏi dỗ dành phụ nữ, không biết nên nói gì để Nhan Nhã Tịnh ngừng khóc.
Anh chỉ biết luôn miệng lặp lại câu này, bảo cô đừng khóc.
Nhan Nhã Tịnh nghe xong càng khóc lớn hơn,