Lưu Thiên Hàn hoàn toàn không ngờ Nhan Nhã Tịnh sẽ chủ động với mình.
Cô cũng đã chủ động như vậy rồi, nếu anh còn không làm gì thì anh có phải đàn ông nữa không?
Anh vừa định hành động thì đột nhiên điện thoại vang lên dồn dập.
Nhan Nhã Tịnh quay mặt sang, vừa vặn nhìn thấy màn hình di động sáng lên.
Lần đầu tiên Nhan Nhã Tịnh ghét thị lực của mình tốt như vậy, tốt đến mức cô có thể nhìn thấy rõ ràng mấy tin nhắn hiện trên màn hình di động.
Mấy tin nhắn Lưu Thiên Hàn nhận được đều đến từ một người phụ nữ gọi là ‘Cung Tư Mỹ’.
Cô ta nói: “Anh Cửu, em trở về rồi.”
“Anh Cửu, anh còn nhớ năm đó anh đã hứa gì với em không? Lần này em trở về, chính là để thực hiện lời hứa, làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh.”
Làm cô dâu...!xinh đẹp nhất của anh.
Nhan Nhã Tịnh chỉ cảm thấy có một chậu nước lạnh dội thẳng xuống đầu.
Trái tim nóng bỏng kia cũng trở nên lạnh lẽo trong nháy mắt.
Cái gọi là cầm lòng không đặng thật sự sai trái.
Cô và Lưu Thiên Hàn đã ly hôn, còn anh thì vẫn chưa quên được người trong lòng.
Bây giờ người kia đã quay về, muốn làm cô dâu xinh đẹp nhất của anh.
Lưu Thiên Hàn cũng cảm nhận được sự thay đổi của Nhan Nhã Tịnh.
Anh càng ôm chặt cô hơn, nhưng cô lại gỡ cánh tay anh ra từng chút một: “Anh Lưu, điện thoại của anh đổ chuông kìa.”
Tiếng chuông điện thoại lúc nãy chính là tiếng chuông cảnh báo, hoàn toàn đánh tan giấc mộng không thực tế trong lòng cô.
Lưu Thiên Hàn cầm điện thoại tới, nhìn thấy mấy tin nhắn kia, sắc mặt anh không hề dao động.
Giống như không phải nhận được lời lời ngon tiếng ngọt từ người yêu, mà chỉ là mấy câu hàn huyên vặt vãnh vậy thôi.
Lưu Thiên Hàn vốn định làm lơ mấy tin nhắn kia, suy nghĩ một lúc cuối cùng anh vẫn trả lời lại một câu.
Câu trả lời ngắn gọn dứt khoát: “Quên rồi.”
Lưu Thiên Hàn không nói sai, anh thật sự đã quên rồi.
Lúc nhỏ chẳng hiểu cái quái gì, đúng là anh có từng giả làm cô dâu chú rể với Cung Tư Mỹ.
Mấy đứa nhóc bên cạnh cũng sẽ reo hò, nói mấy câu không đâu vào đâu.
Dường như lần nào, Cung Tư Mỹ cũng sẽ hùa theo nói gì đó với bọn họ.
Nhưng rốt cuộc đúng là anh không nhớ bọn họ nói cái gì thật.
Trong mắt anh, những chuyện râu ria đó thật sự không cần khắc ghi trong đầu.
Nhan Nhã Tịnh thề, cô không hề muốn nhìn trộm sự riêng tư của Lưu Thiên Hàn.
Nhưng tầm mắt cô đúng lúc lướt qua màn hình di động anh, vừa khéo nhìn thấy tin nhắn anh trả lời lại Cung Tư Mỹ.
Nhan Nhã Tịnh cảm thấy kiểu tâm lý này của cô thật sự không tốt chút nào.
Nhưng cô lại không thể kiềm chế được bản thân.
Nhìn thấy câu trả lời tuyệt tình, lạnh như băng của Lưu Thiên Hàn, trong lòng cô không khỏi thầm vui sướng.
Người kia có vẻ không phải là người tình trong lòng anh Lưu.
Lưu Thiên Hàn ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với ánh mắt Nhan Nhã Tịnh.
Thấy cô cuống quýt thu hồi tầm mắt khỏi màn hình di động, anh lập tức sáng tỏ.
Vừa rồi cô bỗng nhiên trở nên vô cùng lạnh lùng là bởi vì nhìn thấy tin nhắn Cung Tư Mỹ gửi tới.
Đây có phải là ghen không?
Lưu Thiên Hàn nghĩ đến đây, tâm trạng bỗng tốt hơn hẳn.
Anh không nói lời nào, ôm chặt Nhan Nhã Tịnh, khóe môi nhếch lên độ cong hoàn mỹ, không nhịn được nở nụ cười.
“Nhan Nhã Tịnh, tôi và cô ta không có gì cả.”
Thấy Nhan Nhã Tịnh im lặng, Lưu Thiên Hàn nói tiếp: “Nhan Nhã Tịnh, trước khi gặp em, tôi chưa từng thích người nào khác.
Sau khi gặp em, trong lòng tôi chỉ có em thôi.”
Lưu Thiên Hàn không thích nói lời tình tứ, nhưng có vài lời một khi anh đã nói ra thì chính là hứa hẹn một đời một kiếp.
Trái tim Nhan Nhã Tịnh không kìm được rung động, lời anh nói nghe thật êm tai.
Sao cô có thể không muốn tình yêu duy nhất trong đời như thế chứ! Nhưng thân phận hai người quá gượng gạo,