Cô ta ấm ức nhìn Chiến Mục Hàng, nước mắt lã chã rơi xuống: “Mục Hàng, em thật sự không có đánh nó, anh phải tin em! Mục Hàng, tính cách của em anh biết mà, em làm sao có thể ăn hiếp một đứa trẻ chứ!”
Nói xong lời này, cô ta lại trừng mắt với Nhan An Mỹ ở trong lòng Chiến Mục Hàng và nói: “Cháu nói cho Mục Hàng biết, dì căn bản không có đánh cháu, là cháu đang hãm hại dì!”
Nhan An Mỹ co rúm lại, cô bé sợ hãi liếc nhìn Chiến Mục Hàng, sau đó hoảng hốt cúi thấp đầu.
“Ba, con...!dì ấy...!dì ấy không có đánh con, là tự con không cẩn thận vấp ngã, là con...!là con đang hãm hại dì...”
Giọng nói của Nhan An Mỹ càng lúc càng nhỏ, cuối cùng giọng nói của cô bé, gần như không nghe thấy được.
Lời này này của cô bé, mở miệng đều là nói cô bé hãm hại An Tình, nhưng ở trong mắt Chiến Mục Hàng, lại là cô bé chịu sự uy hiếp của An Tình, chỉ có thể tự mình gánh toàn bộ trách nhiệm.
Liếc nhìn Nhan An Mỹ bị dọa cho tái mét mặt mày, lông mày của Chiến Mục Hàng nhíu chặt lại.
Nghe thấy lời của Nhan An Mỹ, An Tình lại vô cùng đắc ý: “Mục Hàng, anh nghe thấy rồi đấy, nó thừa nhận rồi, là nó cố ý hãm hại em, em căn bản không có đánh nó! Mục Hàng, chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, em là con người như thế nào, lẽ nào anh không biết sao? Mục Hàng, xin anh hãy tin em có được không?”
“An Tình, tôi cũng luôn cho rằng tôi rất hiểu cô, nhưng bây giờ tôi phát hiện, tôi căn bản không biết cô là người như thế nào.” Chiến Mục Hàng khựng lại giây lát, sau đó nói: “An Tình, cô đánh đứa nhỏ, còn ép con bé thừa nhận là đang hãm hại cô, cô quả thật khiến tôi nhìn bằng con mắt khác!”
“Em không có!” An Tình không dám tin mà nhìn Chiến Mục Hàng, 5 năm trước khi cô ta hãm hại Tô Thu Quỳnh, anh ta cũng là đứng về phía cô ta vô điều kiện, cô ta thế nào cũng không ngờ, bây giờ anh ta lại không tin cô ta.
“An Tình, tôi sẽ cho người đưa cô trở về.” Ánh mắt của Chiến Mục Hàng lạnh lùng khóa chặt trên mặt An Tình: “Bên biệt thự Bán Sơn này, sau này không có chuyện gì thì cô đừng tới.”
“Mục Hàng, anh nói