Nhìn tin nhắn của Thiên Kim, Minh Triệu do dự. Cũng đã lâu rồi chị không đi họp lớp, bây giờ gặp lại không biết có sượng sùng gì không nữa. Nhưng năm tháng đó thật sự có những người bạn mà chị từng rất thân, nói ít nhiều cũng đã hơn mười năm chưa gặp mặt lại. Hơn nữa bạn Gấu vắng nhà, một tuần tới xem chừng sẽ nhàm chán.
Suy nghĩ một chút, chị đồng ý.
/Minh Triệu/: Cho Triệu xin thời gian địa điểm đi, nếu được thì Triệu tới.
Lúc biết Minh Triệu đồng ý, Thiên Kim kỳ thật là có chút bất ngờ, rồi lại vô cùng vui mừng. Mấy năm trước đều có họp lớp, nhưng mỗi lần đều thiếu bóng dáng của Minh Triệu, vậy mà lần này chỉ cần cô rủ, chị liền đồng ý. Như vậy có phải chứng minh rằng ít nhất trong lòng chị, vẫn còn một vị trí nào đó cho cô không?
2
Vội vàng nhắn gửi thông tin buổi gặp mặt, Thiên Kim sau đó còn nhắn thêm
/Thiên Kim/: Chỗ đó sân vườn, được cái rộng rãi thoáng mát, nhưng mà hơi khó tìm một tí. Triệu lần đầu đi chắc là sẽ dễ bị lạc đó.
/Minh Triệu/: Vậy chắc có gì tới đó Triệu gọi mọi người ra đón, chứ Triệu cũng dở tìm đường lắm.
/Thiên Kim/: Nếu không thì Triệu đi với Kim đi? Kim đi mấy lần nên cũng quen đường.
Đầu mày của chị hơi nhíu lại, đang muốn từ chối. Thiên Kim giống như cũng hiểu được, cô cũng không vội vàng, bồi thêm một câu
/Thiên Kim/: Có Quý Thảo nữa, bữa đó bọn Kim cũng hẹn đi chung rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Có người thứ ba, chị cũng không còn vấn đề gì, cũng đồng ý, gửi lại cho Thiên Kim địa chỉ nhà mình. À, là nhà của mình và bạn Gấu, chứ không phải nhà mình.
Tính cách Thiên Kim chị không lạ, nếu cô ấy không có gì thì thôi, nếu còn... vậy khả năng cao có thể tìm đến tận nhà. Thà để tìm tới chỗ mình với bạn Gấu, chứ tìm được tới nhà riêng của mình, dùng đầu gối nghĩ cũng biết con Gấu kia sẽ nhảy loạn tới mức nào, lúc đó chị có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
———————
Mấy hôm sau, Thiên Kim đến đón chị như đã hẹn. Nhấn chuông cửa, cô sau đó tựa người vào xe hơi rút điện thoại ra nhắn tin.
/Thiên Kim/: Kim tới rồi, Triệu xuống chưa?
/Minh Triệu/: Chờ Triệu một chút, xuống liền.
Chị thay đồ xong, do dự một chút cuối cùng vẫn là chọn lấy đôi giày cao gót mang vào, mở cửa đi ra. Hôm nay chị chọn một chiếc đầm len ôm sát người, đem ba vòng tinh tế hoàn mỹ miêu tả, lại cũng vẫn như cũ thanh lịch, kín đáo. Chị xoã tóc, chỉ trang điểm nhẹ, nhìn qua có vẻ trẻ trung năng động một ít.
Thiên Kim nhìn người trước mặt, ngẩn ra một lúc, phải đến tận khi chị hươ tay trước mặt cô mới hoàn hồn, liếc mắt từ trên xuống dưới, nhịn không được khen "Nay đẹp vậy ta."
Minh Triệu cười cười, nhìn Thiên Kim mặc quần jean phối cùng với sơ mi vô cùng phóng khoáng, cũng khách sáo khen lại một câu "Kim nay mặc đồ khác nhỉ, nhưng mà hợp đó."
Trong lòng Thiên Kim vui vẻ, mở cửa xe để chị ngồi vào, đang lúc muốn vươn tay giúp chị thắt dây an toàn, Minh Triệu đã trước một bước cài xong chốt, chỉ đành phải áp lại chút hụt hẫng, đi về phía ghế lái.
- Thảo đâu? - Chị thấy trên xe chỉ có hai người, không dấu vết nhíu nhẹ mày, giả như bâng quơ hỏi.
- Giờ đi đón Thảo nè, đón Triệu trước thuận đường hơn, chỗ Thảo cũng gần gần nhà hàng đó. - Thiên Kim liếc mắt hiểu được chị đang nghĩ gì trong đầu, lên tiếng giải thích, quả nhiên thấy chị thở ra một hơi.
Thiên Kim từ từ gợi chuyện để nói cho đỡ nhàm chán, sau vài lần thử, cô phát hiện thói quen cùng chủ đề nói chuyện của Minh Triệu có chút khác so với trước kia, nhưng cũng không ngoài tầm quan tâm của phụ nữ độ tuổi hai người. Thiên Kim là người kinh doanh lớn, thường xuyên gặp đối tác, hiểu được như thế nào có thể khiến đối phương vui vẻ, vì vậy cô dẫn dắt cuộc nói chuyện rất khá, Minh Triệu cũng dần thả lỏng hơn.
Không bao lâu thì đến nhà Quý Thảo, trước kia cả ba rất thân với nhau, Quý Thảo chính là cái bóng đèn chính hiệu.
Chị em bạn dì lâu ngày không gặp, Quý Thảo lại hoạt ngôn, bầu không khí trên xe thuận hoà vô cùng. Thiên Kim nhìn gương chiếu hậu, nháy mắt ra hiệu, Quý Thảo lập tức hiểu ý gật đầu, bắt đầu lân la chuyển chủ đề sang yêu đương.
Nói về quan điểm về tình yêu, Quý Thảo là người đã có gia đình hạnh phúc của riêng mình, cô nàng hăng say nói rất nhiều, cũng đưa ra những lời khuyên hữu ích. Hai người ngồi bên trên gật gù, đồng tình. Quý Thảo sau đó chọc ghẹo về việc cả hai từng tuổi này rồi vẫn còn là cẩu độc thân, có phải hay không là muốn ở giá tới già.
- Ở đây chỉ có Kim là độc thân vui tính thôi, chứ người ta bên kia hình như có người yêu rồi. - Thiên Kim cười cười.
- A, thật sự? - Quý Thảo tròn mắt nhìn về phía Minh Triệu, nhận được một cái gật đầu liền la lên "Này, có người yêu cũng không nói cho tụi này một tiếng, trước kia lúc Thảo quen người yêu cũng ra mắt giới thiệu đàng hoàng. Thế nào? Nổi tiếng rồi không nhận bạn phải không!!!!"
Bị trách, Minh Triệu bất đắc dĩ cười cười "Nói tào lao gì đó, chẳng qua là người ta... vị trí có chút đặc thù, nên mới không dẫn ra mắt mọi người thôi."
- Là người trong showbiz luôn hả.
Chị gật đầu.
- Là con gái hay con traiiiii?
- Con gái, được chưa? Tui khổ bà lắm bà hỏi mãi. - Chị giả vờ đỡ trán. Đối với xu hướng tính dục của mình cũng không