Đầu mày Minh Triệu rõ ràng là nhíu lại, cho dù Kỳ Duyên không có ở đây, chị cũng sẽ không làm ra loại hành động thân mật kia với người khác.
Thiên Kim nhìn thấy biểu tình của chị, xoay chuyển tròng mắt, trước một bước đứng ra giải vây "Thôi thôi, mấy người đừng có chọc tụi này nữa. Bao nhiêu tuổi rồi mà còn đùa như mấy đứa nhỏ hai mấy."
Mọi người cười rộ lên, mà Minh Triệu lại khá bất ngờ, không khỏi liếc nhìn Thiên Kim nhiều vài cái. Cứ tưởng đâu sẽ... chắc là do chị nghĩ nhiều rồi, Thiên Kim có thể chỉ là thói quen săn sóc người khác mà thôi, trước đây cô ấy cũng thường như vậy.
Có hành động này, chị triệt để buông tâm, đối với Thiên Kim cũng thoải mái tuỳ ý hơn vài phần, đôi lúc còn sẽ cùng cô đùa giỡn. Thiên Kim không nghĩ đến hành động giải vây chịu thiệt nhất thời kia sẽ mang lại kết quả tốt như vậy, lúc này mặt mày đều là tràn đầy ý cười.
Cô sau đó có chút thất thần, nghĩ đến điều gì, lấy điện thoại ra nhắn một tin nhắn, khoé môi chậm rãi cong lên.
Tối hôm ấy, như cũ là Thiên Kim đưa Quý Thảo cùng chị trở về. Đoạn đường từ nhà Quý Thảo về chỉ còn hai người trong xe, bọn họ nói một chút về công việc của đối phương, chị thế này mới biết, xưởng gia công chỉ là một phần nhỏ trong sản nghiệp nhà cô, Thiên Kim chân chính là một nhà đầu tư trong ngành sản xuất kịch sân khấu cùng các thể loại nghệ thuật thính phòng, là một người có tư duy cùng trình độ thưởng thức tác phẩm nghệ thuật rất chuyên môn.
- Sau khi tốt nghiệp xong không thấy nhiều thông tin về Triệu, lúc trước họp lớp có vài người còn sợ là Triệu muốn tránh mặt mọi người.
- Làm gì có, tại vì Triệu chọn dấn thân vào showbiz, mà cái giới này thị phi cũng nhiều, sợ sẽ ảnh hưởng mọi người nên mới không xuất hiện nhiều nữa.
- Ừm... Gần đây, cuộc sống của Triệu hạnh phúc không?
- Rất hạnh phúc. - Chị không chút ngần ngại trả lời, trong mắt còn xẹt qua ý cười không nhẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thiên Kim cúi đầu bấm điện thoại một chút, đột nhiên hỏi
- Kim rất tò mò một chuyện.
- Hửm?
- Cô bé đó, ừm, ý Kim là Kỳ Duyên. Cô bé đó mang lại cho Triệu cảm giác gì?
- Sao lại hỏi vậy? - Chị kinh ngạc.
- Thì giống như Quý Thảo nói, tưởng Triệu sẽ thích một người điềm tĩnh trưởng thành, như vậy mới có cảm giác an toàn không phải sao? - Cô còn không có quên, đối với Minh Triệu, cảm giác an toàn trong tình yêu rất quan trọng, mà khi đó, cô còn trẻ, là người có hoài bão lớn, muốn vùng vẫy, không cho được chị thứ cảm giác này, thậm chí còn cho rằng chị quá mức bảo thủ, sẽ vô tình ngăn chặn con đường phát triển của cô.
Minh Triệu cười cười "Em ấy cũng có thể cho Triệu cảm giác đó."
Thiên Kim im lặng nhướn mày, rõ ràng là không tin.
Chị cũng không định giải thích nhiều, chuyện tình yêu tựa như ly nước, ấm lạnh tự biết, không cần thiết phải giải thích với ai.
- Xác định đi lâu dài sao?
Minh Triệu lắc đầu "Không biết."
- Ý gì? - Thiên Kim vô cùng kinh ngạc.
- Đi đến lúc cả hai còn muốn cùng nhau. Chuyện tương lai, để tương lai trả lời thôi. - Đi lâu dài hay không, ý nguyện của từng người mới là ràng buộc hiệu quả nhất. Nếu như chỉ biết hứa hẹn, đến lúc tình cảm không còn như trước kia, vậy đối với ai cũng là đau khổ, còn không bằng trả lại tự do cho nhau. Ngay từ lúc quen biết Kỳ Duyên, chị đã nghĩ kỹ, bạn Gấu còn trẻ, mà về sau lại còn quá dài. Nếu như một ngày nào đó bạn Gấu muốn rời đi, chị cũng sẽ nguyện ý chúc phúc cho bạn Gấu.
- Không suy xét lại một chút?
Chị hiểu rõ Thiên Kim đang muốn hỏi cái gì, nghiêng đầu lướt nhìn cô ấy một lát, sau đó bình tĩnh dời đi ánh mắt, cười cười lắc đầu "Có gì phải suy xét?"
- ... Lúc trước là do Kim quá háu thắng, chỉ muốn chạy cùng với ước mơ của mình, nên mới...
- Triệu hiểu được, không trách Kim.
- Nhưng bây giờ đã khác rồi, bao nhiêu năm qua Kim vẫn luôn không cùng người khác qua lại. Chỉ dốc lòng phát triển sự nghiệp, chờ một ngày có thể đường đường chính chính theo đuổi Triệu một lần nữa, vững vàng để Triệu có thể dựa vào, sẽ không làm... tổn thương Triệu nữa.
Mấy chữ cuối cùng, cô nói nhẹ nhàng, trong ngữ khí còn nghe ra một tia sầu não, tự trách.
- Có một số chuyện, đã làm ra lựa chọn thì không thể quay đầu lại.
- Triệu...
Chị im lặng, sau đó thấy không khí có vẻ nặng nề, miễn cưỡng gợi lên một cái cười "Lấy Kim hiện tại, sợ là không thiếu người theo đuổi. Không cần nhớ mãi chuyện cũ không quên. Triệu hiện tại rất tốt, cũng hy vọng Kim có thể hạnh phúc."
Ý tứ chính là làm bạn có thể, nhưng không cần đến quấy nhiễu chuyện tình cảm của chị.
Tới nơi rồi, Thiên Kim mở cửa cho chị xuống xe, cúi đầu rũ tóc che khuất đi ánh mắt, "Hy vọng Triệu có thể kiên trì với lựa chọn của mình."
Lời nói này dường như còn có ý tứ gì đó khác, nhưng chị lại không quá rõ ràng, cho rằng chỉ là mình nhạy cảm suy nghĩ linh tinh mà thôi. Vì vậy vỗ vỗ vai cô, mỉm cười "Cảm ơn Kim hôm nay, trở về cẩn thận."
- Ngủ ngon.
- Ngủ ngon.
Thiên Kim ngồi lại vào trong xe, nhìn bóng lưng chị đi vào nhà, siết chặt tay lái một lúc mới đạp ga chạy đi.
————————————-
Tắm rửa thoải mái ngồi ở trên giường, chị tắt đèn, chỉ chừa lại ánh đèn ngủ mờ ảo, bắt đầu trầm tư.
Thiên Kim, cái tên này, cũng đã mười mấy năm rồi, chị tưởng chừng như mình đã quên mất, không nghĩ đến bây giờ lại xuất hiện.
Mười mấy năm trước, có thể nói khoảng thời gian hẹn hò của cả hai là khoảng thời gian hạnh phúc nhất của chị những năm đại học. Mười mấy năm qua đi, Thiên Kim vẫn như cũ rất biết cách săn sóc người khác.
Đã từng, sẽ vì phát hiện chị chưa ăn sáng mà gấp gáp chạy xuống cănteen, rồi thở hổn hển chạy về cho kịp tiếng chuông vào lớp, khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi, nhưng luôn là cười cưng chiều nhìn chị.
Đã