Giọng nói quyến rũ này... Kỳ Duyên hai mắt mê ly, tựa như bị thôi miên mà nghe lời chị. Minh Triệu cười càng thêm không có thiện ý, cách một lớp vải mỏng liên tục vỗ về trêu chọc.
- Ưm.. Bé... Ah.. - Kỳ Duyên thở dốc, muốn rụt hai chân lại nhưng bị chị giữ chặt. Vào lúc này, một tia ý thức quay trở về, cô dừng sức ngồi bậy dậy, giữ chặt Minh Triệu, tuy trên mặt vẫn còn nghẹn đỏ bừng, giọng nói cũng ách ách khàn khàn nhưng thần trí rất thanh tỉnh, ít nhất là tỉnh hơn so với vừa rồi "Lố mười giây rồi!"
Sở dĩ cô cản lại, là vì nếu còn tiếp tục, người bị ăn sẽ là cô a! Kỳ Duyên thầm cắn răng, Triệu nữ vương quả nhiên là tay già đời, thiếu chút nữa là mình bị người ta đè ở phía dưới rồi.
Ý đồ bị phát hiện, Minh Triệu nuốt nước miếng một cái, mất hứng bĩu môi, chỉ thiếu chút nữa...
- Nè, tới lượt bé bốc đó. - Kỳ Duyên sau khi uống một ngụm nước bình tĩnh lại thì tiếp tục chơi, cũng không hề để ý quần áo đã bay tán loạn ở nơi khác chứ không còn trên người.
- Điều gì trong tình yêu khiến bạn khó tha thứ nhất?
Đọc câu hỏi lên, Minh Triệu chưa kịp suy nghĩ gì thì đã thấy người đối diện mình thẳng lưng nghiêm túc, hai tay còn đan xoắn xít vào nhau, có vẻ rất hồi hộp.
- Của Bé chứ có phải của Gấu đâu mà nhìn Gấu hồi hộp thế?
- Tại vì của Bé nên mới hồi hộp, phải nghiêm túc nghe xem có làm gì phật lòng chị nhà không này. - Kỳ Duyên dùng giọng điệu trẻ con trách móc nói.
Minh Triệu gõ đầu cô một cái, Kỳ Duyên oai oái kêu "Ui da.", sau đó cười hì hì "Bé trả lời đi."
- Chắc là phản bội. - Chị nhìn lá bài đang cầm trên tay nói, sau đó nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt của cô "Nếu như có một ngày Gấu không còn tình cảm với Bé thì Gấu hãy thẳng thắn nói ra, chứ đừng xoay đầu đi tìm người khác trong khi chưa kết thúc mối quan hệ của tụi mình nhé. Bé sẽ cảm thấy thật sự rất tổn thương..."
Kỳ Duyên nắm lấy tay chị, chắc nịch nói "Sẽ không có ngày đó đâu."
Minh Triệu cũng không có trả lời, không nói tin hay không tin, chị chỉ cười cười. Kỳ Duyên nhạy bén cảm nhận được có vẻ như chị có chút bất an, cô chồm người ôm lấy đầu chị đặt một cái hôn lên trán, sau đó dùng chóp mũi mình cọ cọ chóp mũi chị. Hai cái trán tựa vào nhau, Kỳ Duyên thì thầm "Có lẽ hiện tại Bé không tin, nhưng Gấu chỉ nghĩ muốn một mình Bé. Rồi Gấu sẽ khiến Bé tin tưởng điều này."
Có một cỗ ấm áp chảy qua trong lòng Minh Triệu, chị vòng tay ôm lấy cô "Ân, thương Gấu nhất."
Ôm nhau một lúc, Kỳ Duyên thấy tâm tình chị ổn hơn một chút thì xoa xoa đầu chị, "Chơi tiếp nhé?", cô còn chưa ăn được bữa chính đâu.
Chị gật đầu, Kỳ Duyên lại rút một lá "Đối phương sẽ hỏi bạn một câu, bạn không được quyền từ chối trả lời."
Vì sao những câu hỏi khó cứ rơi vào trên người cô ấy nhỉ? Kỳ Duyên thở dài bất lực, xoay lá bài cho chị xem. Minh Triệu nháy mắt liền vui vẻ, cười hiền, có điều cái hiền này khiến Kỳ Duyên cảm thấy chính mình như cá trên thớt.
- Gấu có sợ Bé không?
Minh Triệu cảm thấy đây là một câu hỏi cực kỳ đơn giản. Nhưng Kỳ Duyên thì không nghĩ như vậy! Trả lời sợ thì sẽ bị hỏi tiếp, trả lời không sợ thì số phận của cô sau này sẽ thực thảm... Ai nha, ông trời quả nhiên không cho ai tất cả. Ông cho Kỳ Duyên một chị người yêu vừa xinh đẹp vừa sắc sảo, nhưng chị kèo trên trong mọi vấn đề chỉ trừ cái gì kia a.
Thôi, sớm chết sớm đầu thai "Sợ..."
- Bé có làm gì Gấu đâu? - Chị ngồi khoanh chân, thẳng lưng, hai tay nắm lấy phần gần cổ chân của mình, ánh mắt long lanh vô tội, giọng nói nũng nịu như có nỗi oan.
Ét ô éttt, ai trả lời giùm bạn Gấu đi chứ bạn Gấu đổ mồ hôi rồi.
- Thì... cũng không sợ lắm nhỉ, Bé dễ thương vậy mà. - Kỳ Duyên lúng túng sửa lời.
Và dường như chỉ chờ có vậy, chị lật 180 độ, khoé môi cong lên, tone giọng hạ xuống "Thế là ban nãy nói xạo à?"
- ... - Đây là trường hợp mà bạn Gấu chưa hề nghĩ tới.
- Trẻ con nói dối là không ngoan đâu. - Chị khoanh tay lắc đầu.
Bản năng sinh tồn của một chú Gấu cho Kỳ Duyên biết rằng nóc nhà lại kiếm chuyện, mà nóc nhà kiếm chuyện thì mình chỉ có một con đường để sống sót mà thôi. Cô ỉu xìu nói "Gấu con sai rồii."
Nhận sai xong, lúc này đây, Kỳ Duyên dường như cũng lờ mờ đoán ra được cái gì. Quả nhiên sao, cô thấy chị cười nhướn mày, ngón tay ngoắc ngoắc.
Kỳ Duyên ba phần nuông chiều, bảy phần bất lực, đưa phần vai lúc nãy chưa bị cắn về phía chị. Sự tự giác này khiến Minh Triệu gật đầu hài lòng, không chút kiêng dè há miệng lại cắn đi lên.
Lực cắn lần này mạnh hơn lần trước nhiều, "Aaaa.." Kỳ Duyên nhịn không được rên đau, cảm thấy như chị muốn cắn rớt miếng thịt trên người cô luôn vậy.
- Bé cắn mạnh thế, Gấu đâu có bỏ đói Bé đâu? - Kỳ Duyên than nhẹ.
Cắn xong, nhìn dấu răng in sâu và vùng thịt đỏ ửng trên vai Kỳ Duyên, chị dường như có chút đau lòng, vươn đầu lưỡi liếm nhẹ chỗ đó, nhưng được chừng hai giây thì lại chuyển lên gặm cắn vành tai cô.
Kỳ Duyên chệch một nhịp thở, run rẩy, cô vội giữ hai vai chị đẩy ra "Bé còn làm loạn thì Gấu không chắc sẽ xảy ra chuyện gì đâu nha."
Minh Triệu tủm tỉm cười, ngoan ngoãn ngồi lại vị trí cũ rút tiếp lá bài của mình, mặc cho ai kia biểu tình thực sự rất bất đắc dĩ.
Chị rút bài, "Chọn ngẫu nhiên hai lá bài thử thách và thực hiện nó."
Ách... Chơi lớn rồi... nhìn con Gấu kia tà mị xoè bài ra, Minh Triệu có một loại dự cảm không lành... Chị rút hai lá... Rồi xong...
Kỳ Duyên nhanh chóng bắt lấy một tia thay đổi trên biểu tình của chị, hai má chị ửng