Tiệc đều dọn lên, còn chần chờ gì nữa đâu?
Kỳ Duyên cúi người, liếm láp phần rượu ở hõm xương quai xanh của chị. Phần lưỡi linh hoạt vuốt ve dọc thân thể, sau đó khoang miệng ấm nóng hàm lấy phần nụ hoa, hết cắn lại đến liếm mút không đã thèm.
Minh Triệu ban đầu còn có vẻ đắc ý khiêu khích, nhưng sau đó chị bị cô làm đến thần trí điên đảo. Cảm nhận đầu lưỡi ướt át di chuyển dọc từ cổ, vai, ngực đến eo, Minh Triệu rùng mình, thân thể bắt đầu nổi lên phản ứng.
Kỳ Duyên liếm mút ở phần trên đã rồi, ánh mắt đột ngột trở nên hung hăng, cúi đầu ở cổ chị cắn mạnh xuống một cái.
- A... Đauuu! - Bị cắn bất ngờ, Minh Triệu không nhịn được rên lớn một tiếng.
- Đáng đời! - Kỳ Duyên hừ nhẹ, tựa như trẻ con tìm được cơ hội trả thù. Cô ở trên phần xương quai xanh của chị đánh dấu chủ quyền. Từng dấu từng dấu hickey xanh tím hiện ra.
Chị vừa đau, vừa có chút hưởng thụ, lại có chút buồn cười. Cong chân lên, ngón chân chị ở trên người Kỳ Duyên du tẩu khiêu khích. "Cũng chỉ có vậy!"
- A! Bé chết chắc rồi! - Kỳ Duyên tức đến mức phì cười, phồng má cắn căng hung hăng nói.
Ánh mắt cô chuyển xuống bên dưới cô bé của chị, gian xảo cười tà... Không đến hai phút, Minh Triệu liền cười không nổi.
- Đừng... đừng liếm... - Chị khó nhịn mà dùng bàn chân cọ ở bên vai Kỳ Duyên. Thế nhưng với Kỳ Duyên mà nói, hành động này lại chẳng khác nào thúc giục cô tiếp tục. Khẩu thị tâm phi, Kỳ Duyên cảm thấy bốn chữ này chính là dùng để miêu tả Minh Triệu trên giường.
Đầu lưỡi linh hoạt càng lúc càng gian trá, nhẹ nhàng mút lấy nơi mẫn cảm, bởi vì phần rượu vang ban nãy, cộng thêm việc Kỳ Duyên đã có chút men say, cô không hề ngại ngùng mà liếm láp, tràn ra những âm thanh chụt chụt khiến người ôm mặt hồng tai đỏ.
Hạ thể đã bị cái lưỡi mềm mại liếm một mảnh ướt át, Kỳ Duyên ngẩng đầu, biểu tình đầy mê ly, thêm vào ửng hồng vì say rượu, Kỳ Duyên tựa như gặp phải thứ chất lỏng tuyệt trần, tham lam mà thưởng thức, còn không quên bình phẩm "Bé... ngon quá..."
Mặt Minh Triệu bạo hồng. Bởi vì hai tay bị trói, chị chỉ còn cách vặn vẹo cơ thể để tránh né những khiêu khích quá đáng từ phía cô. Nhưng không thể nghi ngờ, chị càng giãy dụa lại càng kích phát dục vọng của bạn Gấu háo sắc bên dưới.
Dường như để trừng phạt, đầu lưỡi Kỳ Duyên không còn hung hăng như lúc ban nãy mà chỉ là trêu chọc thoảng qua, chạm đến liền ngừng. Minh Triệu bị cô khơi màu lửa dục bản năng đến cả người đều run, nhưng cố tình Kỳ Duyên lại không muốn thoả mãn khiến chị ngứa ngáy khó nhịn.
- Đừng như vậy... Gấu... Ưm... Bé khó chịu... quá... Hức... Gấu... - Chị nhẹ nhàng lắc lư thân thể, trong miệng tràn ra tiếng nỉ non.
Khoé môi Kỳ Duyên cong lên đầy đắc ý, nhưng không thể phủ nhận rằng cô cũng bị tiếng rên rỉ kia kích thích tới rồi, thầm mắng một câu "Tiểu yêu tinh!"
Cô lùi xuống phía dưới, hai ngón tay nhẹ nhàng vân vê cánh môi âm hộ, biểu tình chuyên chú như đang tìm hiểu thứ gì đó quan trọng. Chính vì loại biểu tình này của cô, Minh Triệu càng cảm thấy thẹn thùng, Kỳ Duyên cứ như làm chuyện nghiêm túc còn chị thì có quỷ theo sau. Cả người chị lúc này đều mau nhuộm một tầng đỏ ửng, phía bên dưới bắt đầu không thể khống chế mà tiết ra chất nhầy.
Quá đáng yêu, Kỳ Duyên cười khẽ.
Minh Triệu thẹn quá thành giận, quát nhẹ "Gấu!"
Ây nha, không nên chọc giận chị nhà, bạn Gấu cũng cảm thấy chính mình nên vào chuyện chính.
Kỳ Duyên bôi trơn ngón tay bằng dịch nhầy của chị, sau đó chậm rãi đưa một ngón vào, Minh Triệu lập tức căng chặt. Cô vội vuốt ve chị vỗ về "Thả lỏng."
Nhận thấy ngón tay không còn bị ép chặt như ban nãy, Kỳ Duyên mới dần dần vói ngón tay thứ hai, thứ ba đi vào. Mặc dù đã có bôi trơn cơ bản, nhưng đau là không tránh khỏi.
-Ưm.. Ahh, đau... ha.. a... - Chị nức nở, nước mắt sinh lý đều đã bị ép ra.
Kỳ Duyên lập tức dừng động tác, cô có chút đau lòng mà nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống mắt chị, an ủi "Gấu nhẹ tay, Bé ráng chịu một chút, lập tức sẽ không đau nữa."
Lại hôn lại âu yếm một lúc, Minh Triệu cũng dần dần thả lỏng, Kỳ Duyên thử động một chút, chị cũng tận lực hưởng thụ, "Đừng ngừng... A.. Ưm...".
Nữ vương nỉ non càng khiến hầu cận tâm tình sung sướng, nhếch môi cười "Sướng?