- Bé về rồi. - Minh Triệu đẩy cửa vào nhà, cúi người cởi giày để sang một bên kệ.
Kỳ Duyên vốn dĩ đang chuẩn bị bữa tối, nghe được tiếng chị lập tức lau tay chạy ra, một bên nhận lấy túi xách treo lên, giúp chị cởi áo khoác, một bên săn sóc hỏi "Về rồi hả, bữa nay chụp ok không?"
- Cũng tạm tạm. - Chị đứng yên hưởng thụ Kỳ Duyên xoa bóp cho mình một hồi, sau đó xoay người vòng tay ôm eo, đầu tựa lên vai cô, mệt mỏi nhắm mắt. "Bạn Gấu cho mượn vai một tí."
Kỳ Duyên nghiêng mặt nhìn chị, không nói gì, cúi người đem chị ôm ngang lên đi về phía sopha phòng khách ngồi xuống. Mà chị cũng ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ bạn Gấu, để bạn Gấu ôm đi.
Ngồi xuống sopha, Kỳ Duyên nhìn chị đôi mắt nhắm nghiền, có chút đau lòng, lại lo lắng thử đặt tay lên trán chị, thấy nơi đó nhiệt độ bình thường mới hơi yên tâm một chút. "Bé ngồi đây, Gấu đi lại lấy miếng nước cho Bé. Nếu mệt thì ngủ một chút, khi nào nấu ăn xong Gấu gọi Bé dậy."
Chị vùi đầu ở hõm cổ Kỳ Duyên, một lúc sau mới nhẹ nhàng gật một cái. Kỳ Duyên điều chỉnh để chị tựa vào thành ghế rồi mới đứng lên. Mà Minh Triệu không biết vì sao, lúc độ ấm cơ thể kia rời khỏi mình, chị lập tức có chút hoảng loạn, vội vàng mở mắt giữ chặt tay đối phương.
Kỳ Duyên ngẩn ra, nhíu mày, rất nhanh nhận ra được cảm xúc của chị dường như có chút không đúng. Bình thường mệt mỏi thế này cũng không thiếu, chị đều sẽ nhõng nhẽo một chút với cô, nhưng cũng không tới mức cô vừa đứng lên liền hoảng thành như vậy.
Ngồi trở lại lập tức ôm người vào lòng, Kỳ Duyên vuốt ve vai chị, cúi đầu hỏi "Sao vậy? Bé cảm thấy chỗ nào không khoẻ hả? Hay là có chuyện gì không vui?"
Minh Triệu lắc đầu, chỉ là nghiêng người tìm một chỗ thoải mái, lắng nghe từng nhịp đập vững vàng nơi lồng ngực Kỳ Duyên, giống như chỉ có làm vậy mới có thể khiến chị bình tĩnh một chút.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ Duyên không nghe chị trở lời cũng không có hối thúc, rất kiên nhẫn mà vỗ nhẹ lưng chị, không tiếng động an ủi.
Một lúc sau, cảm xúc có lẽ ổn định hơn rồi, chị mới nhỏ giọng "Hôm nay bên chỗ studio của chị Katy, có một bé nam producer xin nghỉ việc. Chắc là không có xi-nhan gì trước, thấy chị Katy có vẻ bất ngờ lắm."
Kỳ Duyên không dấu vết nhíu mày, nhưng rồi rất nhanh chóng giãn ra, không có đánh gãy chị, chỉ yên lặng lắng nghe.
- Ban đầu Bé cũng thấy làm vậy không ổn lắm. Nhưng mà bé đó lúc bước vô cứ như người mất hồn vậy á, hỏi gì cũng lắc đầu không nói, chỉ muốn nghỉ việc cho được thôi. Chị Katy sợ bé nó có chuyện gì đó khó xử, an ủi nói một hồi, thì bé nó cũng chịu kể ra. Trước khi lên thành phố thì bé nó ở dưới quê có đính hôn rồi, quen nhau từ nhỏ, lên thành phố lập nghiệp một vài năm, định là dành dụm đủ rồi thì về quê tổ chức đám cưới.
Nhưng mà mới mấy hôm trước, dưới quê báo tin lên, bé kia... - Nói đến đây, ánh mắt chị đạm xuống, trong giọng nói có chút nghẹn ngào, phải một hồi lâu mới đem hai chữ "mất rồi" nói được ra khỏi miệng, "Ung thư giai đoạn cuối, bé kia nhất quyết muốn giấu... tới bây giờ mới... mới..."
Kỳ Duyên có thể cảm nhận được người trong lòng mình run rẩy, vì vậy cô trở tay, đem chị ôm lấy càng chặt, nhẹ nhàng vỗ về an ủi cảm xúc của chị, nhất thời cũng không biết phải nói gì.
- Gấu...
- Gấu đây.
- Lỡ như...
Lời còn không kịp nói ra, Kỳ Duyên đã cúi đầu, ngón tay đặt ở trên miệng chị. Minh Triệu ngơ ngác ngẩng đầu, Kỳ Duyên lập tức hôn xuống, dù không biết chị muốn nói gì, nhưng chắc chắn không phải lời may mắn, vì vậy dứt khoát đem nó chặn ở kia, dường như còn mang theo một chút ý vị trừng phạt.
Hôn xong rồi, đôi môi chị dần dần có chút sưng đỏ, khoé mắt ẩm ướt. Kỳ Duyên nâng tay niết lấy cằm chị, ánh mắt kiên định, vô cùng nghiêm túc "Không có lỡ như."
Chị im lặng, môi khẽ mấp mấy như muốn nói gì đó, rồi lại mím lại, sinh sôi đem nó nuốt trở vào.
Giữa hai người đã hình thành một loại ăn ý thấu hiểu, chị không nói, Kỳ Duyên vẫn có thể rõ ràng chị muốn nói gì. Cô thở dài, ôm lấy chị càng chặt "Gấu biết Bé đang sợ cái gì. Đúng vậy, cuộc sống có những điều bất ngờ mình không đoán trước được, cũng không làm chủ được."
Kỳ Duyên nâng cằm chị lên, để chị nhìn thẳng vào mắt mình, mà chính mình cũng nhìn thẳng vào chị. Một khoảnh khắc, trong đôi con ngươi xinh đẹp của hai người bỗng chốc dường như chỉ còn hình ảnh của nhau.
- Việc nên đến sẽ đến, việc không nên đến sẽ không đến. Nếu đã không biết trước, hoặc biết trước cũng vô pháp thay đổi, thay vì lo lắng như vậy, không bằng trân trọng hiện tại, sống hết mình đi thôi. - Dừng một chút, Kỳ Duyên mỉm cười, trong mắt có sủng nịch cùng yêu thương, "Những thứ này, là lúc trước Bé nói với Gấu, bây giờ quên rồi?"
- Gấu... - Chị có chút ngoài ý muốn với biểu hiện của Kỳ Duyên hiện tại. Bạn Gấu giống