Kỳ Duyên cắn môi, xoay mặt sang hướng khác, không thèm để ý chị.
Chị cường thế, gắt gao ôm chặt Kỳ Duyên đi về phía giường ngủ, để cô ngồi trong lòng mình, cằm tựa lên vai cọ cọ, "Bé xin lỗi, hôm trước không nên làm mặt lạnh với Gấu.", dừng một chút, chị nhắm mắt, phảng phất như lại hồi tưởng đến một màn lệnh người kinh hãi kia, thanh âm dần trở nên nhẹ đi, không cần cẩn thận nghe cũng có thể nghe ra một tia run rẩy khổ sở "Chỉ là Bé thực sự không kiềm được. Gấu có biết lúc nhìn thấy cảnh đó Bé đã sợ như thế nào không? Một lần kia cứ ám ảnh trong đầu Bé, mỗi lần nhìn thấy nước đều sẽ không tự chủ được mà sợ hãi, sợ bạn Gấu cứ như vậy... bỏ Bé mà đi."
Bốn chữ cuối nói được khinh khinh nhu nhu, nhưng Kỳ Duyên có thể cảm nhận được vòng tay đang ôm mình bất an siết chặt. Chị bất an khiến cho tim cô khẽ nhói lên. Cô thực sự không nghĩ đến chính mình sơ suất một lần sẽ để lại bóng ma lớn như vậy cho chị. Cô sai rồi...
Kỳ Duyên xoay người, lời an ủi dỗ dành đến bên môi lại bị chị đoạt trước, chị vùi đầu vào hõm vai cô, muộn thanh, rầu rĩ "Xin lỗi bạn Gấu, đừng giận Bé nữa."
Bạn Gấu mím môi, dứt khoát quay lại, ôm lấy vai chị, để trán hai người tựa vào nhau "Không giận. Không phải lỗi của Bé, là Gấu không tốt, không nên đem Bé doạ thành như vậy, cũng không nên biết rõ Bé không cố ý mà vẫn kiếm chuyện giận dỗi.", dừng một chút, bạn Gấu dùng tay nâng mặt chị lên để chị nhìn mình, sau đó thần sắc nghiêm túc trịnh trọng cấp một cái hứa hẹn "Gấu sẽ không rời bỏ Bé, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Cho dù là có, cũng phải chờ đến lúc hai đứa mình răng long đầu bạc! Có thể tin tưởng Gấu không?"
Chị ngây ngốc mà nhìn người trước mắt. Khuôn mặt điềm mỹ quen thuộc, là người mà chính mình đầu gối tay ấp mấy năm nay.
Rũ mắt, chị mỉm cười, gật nhẹ đầu "Ừm, tin Gấu.", sau đó ngẩng lên, chế trụ cằm bạn Gấu, hôn xuống.
Kỳ Duyên vòng lấy cổ chị, yên tâm thoải mái hưởng thụ chủ động của người kia. Cánh môi mềm mại, hơi thở ướt nóng, giờ phút này giao triền một chỗ, dây dưa. Đã phân không rõ, đại não giống như đình chỉ tự nhiên hỏi, chỉ là ăn ý hưởng thụ đến từ đối phương cảm tình, rồi lại ăn ý không đi quấy rầy chìm đắm trong ngọt ngào người yêu.
Không đợi cái hôn này chấm dứt, tay chị đã không an vị trượt xuống eo cô, chậm rãi vuốt ve, không ngoài ý muốn cảm nhận đến bạn Gấu cả người bắt đầu run rẩy, hơi thở dồn dập hẳn lên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Kỳ Duyên hơi đẩy vai chị ra, ngẩng đầu thở hồn hển há miệng hít thở không khí, lúc xoay người lại đã đối diện ánh mắt tràn ngập ý cười của người kia, khiến cho lỗ tai cùng hai bên má không thể hiểu được mà trở nên nóng rực, cổ họng khô khốc nuốt nước miếng.
- Có điều...
Chị đột nhiên nhíu mày, tâm tình vừa mới thả lỏng của Kỳ Duyên nháy mắt treo cao, không tự chủ được căng cứng, thở cũng không dám thở mạnh.
Như thể bị phản ứng của bạn Gấu lấy lòng, khoé môi chị chậm rãi cong lên, đem cả hai cùng ngã xuống giường, xoay người đè bạn Gấu áp ở bên dưới, ngón tay hờ hững gập lại, nâng cằm cô lên, ánh mắt tràn ngập xâm chiếm cảm "Đêm nay Gấu phải là của Bé."
Nói rồi không chờ Kỳ Duyên kịp phản ứng, rơi xuống một cái cuồng nhiệt hôn.
Kỳ Duyên thuận theo tiết tấu của chị, đợi chị hôn xong rồi, mặt mày mang cười, dang rộng tay chân, một bộ nhậm người xâu xé khiêu khích nhìn chị "Vậy đến đây, khi dễ Gấu đi."
Ánh mắt chị thoáng chốc tối xuống, nhếch một bên khoé môi.
Khăn tắm khoác hờ trên người đã bởi vì đụng chạm kịch liệt của cả hai vừa nãy mà rơi xuống, thân thể trắng tuyết cứ như vậy bại lộ ra, có lẽ vì lạnh, hoặc cũng có lẽ là vì thẹn thùng, run run rẩy rẩy, có một loại yếu ớt kích phát dục niệm muốn che chở lại vấy bẩn của người khác.
Nhưng chị không có làm gì khác, cứ như vậy mỉm cười yên lặng nhìn Kỳ Duyên.
Bị người như vậy nhìn chằm chằm, cho dù đã không ít lần làm qua tính sự, Kỳ Duyên vẫn là không chống cự được. Bộ dáng phóng túng đầy khiêu khích vừa rồi dần dần biến mất, thay vào đó là xấu hổ ngượng ngùng.
Kỳ Duyên khẽ động, muốn nâng tay che đi bộ vị mẫn cảm trên người. Chị để cô che, chờ người đem tay hoàn hoàn chỉnh chỉnh đặt ở nơi đó rồi, chính mình lại ác liệt mỉm cười, từng chút từng chút một kéo ra.
Cơ hồ là trong nháy mắt đó, Kỳ Duyên cứng đờ, thân thể như bao phủ bởi một tầng hồng nhuận. Cô cắn môi, nhắm mắt muốn đen loại cảm giác xấu hổ này vứt đi, mười ngón chân cũng căng chặt không ngừng cuộn tròn, đem biểu hiện chính mình không bình tĩnh.
- Bé... đừng nhìn.
Kỳ Duyên chưa từ bỏ ý định, rút tay lên lại muốn đem nơi riêng tư che đi.
Minh Triệu cảm thấy chính mình không gấp, muốn cùng cô chơi một cái vờn nhau trò chơi, mặt mày mang cười chờ người kia che kín lại ác thú vị mà đẩy tay cô ra, chơi đến Kỳ Duyên cả người đều nức nở khó nhịn mới vừa lòng buông tha, đem người nuốt vào trong bụng.
- Ngoan, tách chân ra.
Thanh âm khàn khàn trầm thấp