Ngày hôm sau, Kỳ Duyên từ trên giường tỉnh dậy, mơ mơ màng màng một lúc mới nhớ đến chuyện ngày hôm qua. Bạn Gấu vội đạp chăn sang một bên, phát hiện mình cả người vẫn là trần như nhộng, Mà bởi vì động tác quá mạnh, cơn đau dư âm từ tối qua ngay lập tức ập tới.
Phần eo lưng như muốn gãy đôi, phía vô dưới vô tình cọ xát làm cảm giác đau rát truyền ra, khiến Kỳ Duyên không khỏi hít một ngụm hơi lạnh, vừa bật lên đã ngã ngược lại xuống giường.
Nằm một lúc để cơn đau chịu đi, bạn Gấu lúc này mới nhẹ nhàng nâng tay nâng chân ngồi được dậy.
Lúc chị trở lại phòng ngủ không nhìn thấy Kỳ Duyên trên giường, sau vài giây sửng sốt thì lập tức theo bản năng đi nhanh về phía nhà vệ sinh.
1
Kỳ Duyên trần như nhộng đứng nhìn mình trong gương toàn thân phòng tắm, vẻ mặt sầu khổ, tay còn sờ sờ mấy vết tấy đỏ trên người. Trên người cô bây giờ gần như không chỗ nào toàn vẹn trắng trẻo, đâu đâu cũng mảng đỏ mảng xanh, thật sự là thảm không thể tưởng.
Khoé môi chị giật nhẹ, cong lên.
Mà nghe tiếng động, bạn Gấu cũng xoay người, vừa nhìn đến là chị liền ra vẻ oán giận nhõng nhẽo, tội nghiệp cực kỳ "Béeeeeeee~", vừa nói còn vừa nhào vào lòng chị.
Minh Triệu bật cười dang tay ôm lấy bé Gấu, vuốt ve tóc cô, cười hỏi "Sao?"
- Hôm qua Bé... - Bạn Gấu nghèn nghẹn, mãi mới ra được mấy từ "hung quá..."
- Gì? Hôm qua ai còn nằm rên lên rên xuống, mà giờ...
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chị còn chưa nói được hết câu, bạn Gấu đã đỏ bừng mặt lao đến che lấy miệng chị, trừng lớn đôi mắt uy hiếp "Không cho nói!!!"
Chị nhướn mày, nâng tay nhéo mặt bạn Gấu, vỗ nhẹ "Đáng đời mấy người!"
Kỳ Duyên bĩu môi ôm chị, Minh Triệu để yên cho cô ôm một lúc rồi mới kéo người ra, "Đừng có mà nhõng nhẽo, đi ra ngoài thoa thuốc cho nè."
- Thôi, không cần đâu. - Kỳ Duyên lắc đầu, khuôn mặt trắng trẻo xinh đẹp không thể hiểu được mà đỏ lên.
Chị nhìn bạn Gấu đột nhiên thẹn thùng liền bật cười, chọc ghẹo "Gì? Ngại hả? Trên người mấy người còn chỗ nào tui chưa thấy chưa sờ mà giờ này ngại? Có bị trễ quá không?"
Bạn Gấu: ...
Ý là chị bình thường không cợt nhả lắm, cũng không hay chọc ghẹo, nhưng mà mỗi lần chị cợt nhả là bạn Gấu thực sự chỉ muốn kiếm cái lỗ mà chui xuống thôiiii.
- Gấu nằm xuống đi, Bé đi lấy thuốc. - Chị xoay lưng muốn xuống lầu, nhưng chưa gì đã bị Kỳ Duyên nắm lại, "Sao á?"
- Thuốc Gấu có để trong kia... - Bạn Gấu đột nhiên có chút ngượng ngùng sờ sờ mũi, chỉ tay về phía ngăn cuối tủ đầu giường.
Chị nghi hoặc liếc cô một cái, chị nhớ đâu có để thuốc ở đây đâu?
Vừa mở tủ ra, chị đã ngay lập tức nghiến răng nhìn con Gấu đang chột dạ lùi ra xa bên cạnh mình. Thuốc gì kia đó mà bạn Gấu mua cả lố mở đại lý vậy!!!!
- Gấu Béooooooo!!!!!!! Muốn chết hả!!!!!
Chị chắc kèo là cái đống này bạn Gấu mua cho chị chứ không ai luôn á!!! Bạn Gấu đây là dục cầu bất mãn muốn đè chết chị hay gì mà mua cỡ này???
Chị vừa hét, vừa nâng tay hạ mấy cú trời giáng lên người Kỳ Duyên. Bởi vì chưa mặc quần áo, ai kia là da trần thịt trần hứng chịu, Mà dù vậy cũng chỉ biết chột dạ cười lấy lòng, né cũng không dám né, la cũng không dám la, chỉ phải nằm yên chịu trận, sau đó khều khều vuốt lông cho người ta.
- Bé đừng nóng, đừng nóng mà. Cái đó... Gấu mua sẵn để dành thôi...
Còn dám nói!!!!
- Để dành cái đầu Gấu!!!
- Hic...
- Mấy người liệu hồn với tui đó! - Chị trừng mắt hung hăng, sau đó lôi kéo bạn Gấu thẳng thớm lại "Nằm ngay ngắn, bôi thuốc cho nè."
Kỳ Duyên vội vàng nằm im, nhưng vào lúc chị tách chân cô ra, bạn Gấu vẫn là nhịn không được lấy tay che lại hai mắt, mặt đỏ bừng, trời còn sáng vậy mà...
Phản ứng của Kỳ Duyên khiến cơn tức giận kia của Minh Triệu tạm nguôi ngoai, trong lòng nổi lên ý niệm xấu xa "Lấy tay ra, mở mắt nhìn Bé."
- Không! - Kỳ Duyên mím môi, lắc đầu.
- Có nghe lời không thì bảo?
- Nhưng mà....
- Tui đếm tới ba đó... 1... 2...
Thấy chị không nói hai lời liền đến, bạn Gấu cuống cuồng lấy tay che mắt ra, thẳng tắp đối diện với ánh mắt trêu tức của chị.
- Nhìn cho kỹ, mấy người mà dám nhắm mắt thì tối này ra sopha luôn.
Chị nói xong rồi mới vặn nắp tuýp thuốc, đổ vào đầu ngón tay, sau đó từ từ đưa xuống hạ thể của người kia, nhẹ nhàng mát-xa
Động tác chị chậm rãi đầy hưởng thụ, nhưng