Hai người im lặng ôm nhau một lúc, chị khều khều tay hơi đẩy bạn Gấu ra, xoa tóc cô, hỏi "Vậy giờ bạn Gấu tính sao?"
Còn có thể tính sao nữa? "Thì... Chắc là để bạn Gấu trả hẹn cho mọi người xong rồi tính tiếp đi.", bạn Gấu gục đầu xuống, mệt mỏi nói.
- Còn vụ đi chơi thì sao đây?
Kỳ Duyên khựng lại, ánh mắt thoáng hiện lên một tia mất mát "Khi khác vậy, Gấu cũng chưa chọn được chỗ.", sau đó dừng một chút, không biết nghĩ đến cái gì, cô mím môi nhìn chị, nhẹ giọng "Gấu xin lỗi, mấy hôm nay nói dối Bé."
Cô hẳn là nên sớm cùng chị nói chuyện này, chứ không phải là gạt chị tự mình chịu đựng. Cũng đã nhiều lần rồi, trong lòng bạn Gấu dâng trào áy náy, không dám nhìn chị.
Chị còn không rõ trong lòng bạn Gấu nghĩ gì sao? Khẽ thở dài, hai tay nắm lấy vai bạn Gấu, để cô xoay lại đối diện với mình, nghiêm túc "Nè, không có giận Gấu. Nhưng mà Gấu cũng tự biết là Gấu không nên như vậy đúng không?"
- Ừm, xin lỗi Bé...
Chị nâng tay xoa đầu cô, sau đó buông xuống nhéo nhéo hai gò má, kéo căng khoé miệng bạn Gấu ra "Được rồi, đừng buồn nữa, nể tình bạn Gấu cuối cùng cũng chịu nói ra, tui tha cho đó, cười lên cái coi nè."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạn Gấu bị chị nhéo đau, vội giữ lấy tay chị "Đau, đau, Bé nhéo nhẹ thôi. Rớt miếng thịt ra là bắt đền Bé đi.", vừa nói vừa giữ chặt tay chị đè xuống, nhào đến đẩy ngã chị xuống giường, nghiêng đầu ở hõm cổ chị cắn một cái.
- Mai Bé có ghi hình, Gấu cắn nhẹ thôi! Không thì cắn chỗ khác đi! - Chị vội vã chặn cô lại.
Miếng mồi ngon vào đến miệng rồi lại trượt mất, Kỳ Duyên miễn cưỡng dừng, không vui hừ một tiếng, lui xuống, hai tay đè lấy hai tay của chị, quỳ gối đè lại hai chân chị, cúi đầu liền ở trên đùi trong cắn trong.
- Ê này!!!! Gấu!!! - Chỗ đó mẫn cảm cực kỳ, bạn Gấu chỉ vừa chạm đến thôi chị đã nhịn không được cả người run rẩy.
Phản ứng của chị càng thêm kích thích Kỳ Duyên, cô cười xấu xa, đè chặt không cho chị giẫy giụa, càng thêm ra sức cắn xuống, cắn xong còn vươn đầu lưỡi liếm nhẹ.
- Giỡn mặt hả Gấu Béo!!!!! - Chị nhận thấy có mùi không ổn rồi, lập tức dùng sức ngồi bật dậy, trừng lớn mắt "Ngày mai có lịch, hôm nay bạn Gấu lộn xộn là tui đuổi ra phòng khách đó."
- Thoi mà... một xíu thôi, Gấu hứa đó.
- Không!
- Bée... một lần duy nhất...
- Không là không!
- Vậy... vậy thôi... cũng tối rồi, Bé ngủ đi. Gấu ra ngoài gọi điện cho anh Duy cái... Mai Gấu chở Bé tới trường quay. - Kỳ Duyên không lay động được chị, buồn hiu mà buông chị ra, trong mắt là giấu không được vô cùng mất mát.
Minh Triệu nhìn bạn Gấu uể oải dần dần rời khỏi người mình kia, thở dài, kéo lấy tay bạn Gấu "Một lần duy nhất."
———————————
Cái gọi là một lần duy nhất làm gì mà có thật, sáng hôm sau chị vẫn là cả người vô lực, lưng đau eo đau nằm liệt ở trên giường trừng mắt tức giận nhìn ai kia thoả mãn cười hì hì thôi.
- Chiều mới phải tới trường quay mà, Bé nằm ngủ xíu nữa đi, Gấu lấy sữa lên cho Bé rồi nè. - Kỳ Duyên đoán trước chị sẽ giận, sáng sớm đã vội dậy chuẩn bị mọi thứ xong xuôi rồi mới chui ngược lên nằm ôm lấy mỹ nhân.
- ... - Chị không đáp, quay mặt đi hừ một tiếng. Kỳ Duyên ngồi dậy định năn nỉ, chỉ là vừa mới đụng đến người chị thôi đã bị chị không chút lưu tình đạp một phát, hung dữ liếc xéo cô.
Sáng sớm ra đã gà bay chó sủa, bạn Gấu vì một đêm tận hứng mà giờ phút này đau khổ dỗ dành, bị chị hết đánh rồi đạp thừa sống thiếu chết một phen mới vừa lòng tha cho. Bạn Gấu ôm cái mông dập trên sàn nhà của mình xoa xoa, bất đắc dĩ cười, chị nhà bạo lực quá.
Tới chiều, Kỳ Duyên chở chị đến trường quay của chương trình Nhập gia tuỳ tục, bởi vì không có bận lịch gì hôm nay cho nên sau khi nói chuyện với Vĩnh Duy và book trả lịch cho nhãn hàng, Kỳ Duyên cũng liền ngồi ở bên dưới khán đài trường quay xem chị.
Không biết trùng hợp hay là thế nào, chủ đề lần này lại rơi trúng vào vấn đề Làm không chơi đánh rơi tuổi trẻ, chơi không làm bán rẻ tương lai.
Phía trên sân khấu, anh Dũng Xoay đang đặt câu hỏi về việc tuổi trẻ có nên đi du lịch hưởng thụ hay không.
Khách mời của chương trình đến từ nhiều quốc gia khác nhau, mỗi một người lại mang trong mình một nét tính cách và tư duy văn hoá khác biệt, nhưng có thể thấy rõ được rằng đa phần người phương Đông sẽ có nhiều đắn đo, vướng bận và bảo thủ hơn trong việc bỏ xuống công việc để xách ba lô đi đến một phương trời nào khác.
Điều này nói tệ không tệ, nói tốt cũng không tốt. Bởi vì suy cho cùng, tốt hay không, tệ hay không trong trường hợp này còn tuỳ thuộc một phần không nhỏ vào nền văn hoá và cách tư duy mà người đó ảnh hưởng. Khác với nền văn minh thuộc về du mục và thương nghiệp của phương Tây, nền văn minh của phương Đông là nền văn minh của canh tác nông nghiệp. Cũng chính bởi vì vậy mà văn hoá phương