Nghề Này

Chương 147


trước sau


Hôm nay mình đã ngồi ở ban công tận hơn ba tiếng đồng hồ, dưới ánh trăng sáng tròn nguyên vẹn, tận hưởng làn gió đêm lạnh lẽo thổi vào người, nhấm nháp một ly rượu vang óng ánh đỏ. Mình cảm thấy giờ phút này mình tỉnh táo hơn bao giờ hết, nhưng lại không biết phải chải vuốt suy nghĩ trong đầu như thế nào. Nó cứ một một dòng cảm xúc hỗn độn không trật tự vậy. Và điều đáng mừng là, nó đều về bạn Gấu.

Mình chưa từng nghĩ đến một ngày chính mình có thể buông hết phiền muộn bên ngoài, gỡ ra lớp vỏ bọc mạnh mẽ, cho dù là lúc còn trong những mối quan hệ trước kia cũng chưa từng. Cho dù mình cũng đã từng yêu đối phương thật nhiều, mình cũng không từng cho phép bản thân ỷ lại vào họ nhiều đến vậy. Bởi vì mình cũng sợ, sợ một ngày đánh mất đối phương, nên mình vẫn luôn kiềm chế bản thân, cho chính mình lưu lại khoảng cách nhất định. Để lỡ như có một ngày không còn họ nữa thì ít nhất mình vẫn có thể trở về cuộc sống tự lập của trước kia.

Thẳng cho đến khi mình gặp bạn Gấu...

Rõ ràng là bạn ấy nhỏ tuổi hơn mình, nhưng cách bạn ấy chăm sóc mình lại cứ như một người lớn chăm một đứa trẻ vậy.

Lúc mình lười ăn, bạn ấy sẽ kiên nhẫn ngồi xuống đút mình. (Mình thề những ngày đầu mình ngại lắm, nhưng về sau thì cứ thích được bạn Gấu chăm cho như vậy thôi.)
1

Lúc mình lười tắm, bạn ấy sẽ hí ha hí hửng bế mình lên đặt vào trong bồn, sau đó mình chỉ việc nhắm mắt tận hưởng, mọi thứ khác sẽ được bạn ấy take care chu toàn. (Èo ơi, nói thế chứ con Gấu đấy cũng tấy mấy tay chân lắm. Nhiều lúc chỉ muốn đạp cho một đạp thôiiii.)

Lúc mình bệnh, bạn ấy còn lo hơn cả ba mẹ mình ấy, cứ đứng ngồi không yên, lăn xăn chạy qua chạy lại, mặt mày thì bí xị cứ như vừa bị ai giựt tiền. Vậy đó mà chỉ cần một cái nhíu mày không thoải mái của mình thôi, bạn ấy sẽ lại luống cuống chạy đến dịu giọng hỏi "Triệu sao thế, chỗ nào khó chịu thì nói với Gấu nha."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});

Lúc mình có chuyện không vui, bạn ấy còn sẽ chạy đến ngồi bên cạnh ôm mình vào lòng, xoa đầu, vuốt lưng dỗ dành mình, im lặng lắng nghe mình, sau đó còn sẽ nói vài câu xỏ lá để khiến mình vui lên, như kiểu "Ngoan quá, nói ra hết rồi, Gấu đem thân mình ra làm phần thưởng cho Trịu chịu honggggg?" (Ủa alo, là tui được thưởng hay mấy người được thưởng??)

Mình vẫn luôn tự nghĩ rằng bản thân mình thật mạnh mẽ, cũng sẽ thật ổn cho dù bên cạnh không có ai. Ấy vậy mà bạn Gấu từ ở nơi nào đó không biết nữa, xông thẳng vào trong cuộc đời mình. Không những khiến cho sinh hoạt bình đạm của mình trở nên ồn ào, còn làm mình mất đi năng lực tự thân vốn có, ngày qua ngày lại càng ỷ lại vào bạn ấy.
1

Đồ Gấu đáng ghét!

...

Nhưng mà... Được rồi... mình thừa nhận, mình thật sự cũng không cho muốn bạn Gấu bước ra khỏi cuộc đời mình, rất rất không muốn, vì mình đã lỡ thương bạn Gấu mất rồi, cũng đã thật ỷ lại vào bạn ấy.

Mình thật sự không thể tưởng tượng, mà cũng không dám tưởng tượng đến một ngày nào đó, bạn ấy không còn thương mình nữa. Lúc đó, mình thật sự không biết mình phải đối mặt với cuộc sống này như thế nào...

Lại trầm ổn, lại trưởng thành đi nữa, đứng trước bạn Gấu, mình vẫn lo được lo mất như bao bạn trẻ ngoài kia trước ngưỡng cửa tình yêu.

Chỉ là, điều mình lo sợ không chỉ có như vậy. Mình sợ bạn Gấu buông tay vì hết thương mình, nhưng lại càng sợ bạn Gấu sẽ vì quá thương mình mà lựa chọn buông tay...
4

Ý mình là gì à?

Hừm... Bạn Gấu nhà mình hay mạnh miệng lắm, cứ nói Gấu sẽ không để ai cướp Triệu khỏi tay Gấu đâu., lại còn hùng hồn Triệu cả đời này chỉ có thể là của Gấu.

Hừ, mình cũng mong bạn Gấu nói được làm được. Nhưng mình biết, nếu, mình chỉ nói là nếu, nếu một ngày, có người nào đó mà bạn Gấu cảm nhận là người đó tốt hơn bạn Gấu đến tiếp cận mình, thì bạn Gấu sẽ lung lay.

Mình không biết ngoài kia có bao nhiêu người tốt với mình, mình cũng không biết ngoài kia có bao nhiêu người, mà trong mắt bạn Gấu, họ quan tâm mình còn hơn bạn Gấu nữa.


Nhưng mà mình chỉ cần sự quan tâm của bạn Gấu thôi, cho dù ngoài kia có bao nhiêu người tốt hơn nữa, thì sao chứ, cái mình cần nhất là bạn Gấu chứ có phải những sự quan tâm đó đâu? Quan tâm mình gì chứ, nấu cho mình ăn, chở mình đi làm, mát-xa cho mình lúc mệt? Khỏi đi, mình cũng có tay có chân, cái đó mình tự làm được. Cái quan trọng ở đây phải là sự quan tâm đến từ bạn Gấu cơ.

Mấy lúc như vậy, mình chỉ hy vọng bạn Gấu có thể thật ích kỷ vào. Ích kỷ ôm mình chặt khư khư đừng để mình chạy thoát, cũng đừng để ai tiếp cận mình.

Mà cần gì những lúc như vậy, cho dù là ngày thường, mình cũng thích nhìn một bạn Gấu ích kỷ cứ luôn muốn chiếm mình làm của riêng như thế.

Mình thích cách mà giữa đám đông, bạn Gấu sẽ luôn nắm lấy tay mình, giống như sợ mình đi lạc.
Mình thích cách mỗi lần ngồi xuống, bạn Gấu đều sẽ vô thức khoác tay lên vai mình, giống như một thông báo ngầm của việc sở hữu mình vậy.
Mình còn

thích cả cách mà trọng tâm của bạn Gấu cứ luôn đổ về phía mình nữa, kiểu như mình cứ việc ở yên đó, mọi thứ còn lại đã có bạn Gấu lo.

Thật ra mình biết bạn Gấu vẫn luôn tự ti về bản thân, dù cho mình có bao nhiêu lần làm công tác tư tưởng, từ sâu thẳm trong lòng bạn Gấu, vẫn cứ tồn tại một phần không an lòng.

Có một lần, mình rất giận, cũng rất bất lực với bạn Gấu. Bất lực tới mức mình đã nói những lời thật nặng nề, "Nếu Gấu cho rằng Gấu không xứng đáng với Triệu, vậy thì Gấu cố gắng lên giùm Triệu một xíu đi, cố gắng trở thành người xứng đáng, cố gắng đứng lên và sóng vai với Triệu nè. Dù sao thì Triệu cũng lỡ thích Gấu rồi, nên Gấu đừng khiến Triệu phải thích một người chẳng ra sao như Gấu vẫn luôn nghĩ. Triệu có kiên nhẫn chờ Gấu cố gắng, chứ không có kiên nhẫn chờ Gấu ngồi suy nghĩ linh tinh."

Nói xong, mình còn bỏ đi một mạch, nhưng lúc ra tới cửa vẫn còn kịp quay đầu nhìn, mình thấy bạn Gấu ngồi ở trên giường, khuôn mặt tái nhợt đi, ánh mắt hoang mang, bàng hoàng thấy rõ. Lúc đó, tâm mình đột nhiên rất đau, rất muốn quay về và nói xin lỗi bạn ấy. Nhưng mình đã không làm vậy...

Tụi mình chiến tranh lạnh mấy ngày, nói là chiến tranh lạnh thôi, nhưng mình cảm thấy bạn Gấu giống như đang tránh né mình hơn là giận mình. Mỗi lúc chạm mắt nhau, dù chỉ là vô tình thôi, bạn ấy đều sẽ cuống quýt cúi đầu, cả người vô thức co rụt lại, lảng đi nơi khác.

Mình khó chịu. Nhưng cũng im im nhịn xuống gần một tuần.

Rốt cuộc vẫn là mình chịu hết nổi, mình bực bội đi kiếm bạn Gấu, bạn Gấu vừa thấy mình lại theo bản năng xoay người trốn đi. Mình tức đến sôi máu, bước nhanh một bước mạnh bạo kéo tay bạn Gấu lại, lớn tiếng "Dáng vẻ đó của bạn Gấu là sao đây? Triệu làm gì đâu mà bạn Gấu sợ tới như vậy? Muốn cái gì thì đi ra đây nói cho rõ ràng, đừng có cái kiểu như ai ép uổng gì ấy."

Có lẽ thái độ và ngữ khí của mình lúc đó thật sự không tốt, bạn Gấu sợ tới mức khóc ra. Bạn Gấu vừa khóc, trong lòng mình cũng hoảng, vội vàng ôm lấy bạn ấy vào lòng "Xin.. xin lỗi, Triệu không cố ý lớn tiếng với Gấu đâu."

Bạn Gấu khóc nấc, run bần bật trong lòng mình, nhỏ giọng thì thầm gì đó mình nghe không rõ, chỉ nghe được bạn ấy thi thoảng lại lặp đi lặp lại câu "Đừng bỏ Gấu..."

Khoảnh khắc đó, tim mình nhói lên từng đợt... mình chán nản hít một hơi sâu, mình lại làm tổn thương bạn ấy, lại khiến bạn ấy tự ti thêm rồi...

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Không có bỏ Gấu, ai nói Triệu muốn bỏ Gấu bao giờ? Bạn Gấu đừng có suy nghĩ linh tinh.

- Nhưng... nhưng mà hôm trước Triệu.. Triệu nói... - Bạn ấy nức nở, nói không trọn vẹn nổi một câu.

Tim mình cứ như bị ai bóp nghẹn ấy, "Bé sai rồi, hôm đó không nên nặng lời với Gấu như vậy. Bé chỉ muốn Gấu đừng tự ti nữa thôi. Gấu đã làm rất tốt rồi. Thật sự."

Mình không nhớ rõ hôm đó tụi mình đã làm hoà như thế nào, chỉ nhớ là bạn Gấu đã khóc thật lâu thật lâu, lâu đến mức đôi mắt sưng húp. Và dường như đêm đó tụi mình cũng đã nói với nhau rất nhiều, mình không biết bạn Gấu nghe vào bao nhiêu, mình chỉ biết cho dù bạn Gấu nghe không vào, mình cũng sẽ không lại trách bạn Gấu nữa.

Mình sẽ dùng hành động để chứng minh, dùng tình cảm cho bạn Gấu tự tin, khiến bạn Gấu cảm thấy an toàn rằng mình sẽ luôn bên cạnh bạn ấy.

Xin lỗi Gấu, nếu như Triệu đã vô tình mang đến cho Gấu áp lực và tự ti trong mối quan hệ này.
Nhưng Triệu cũng muốn Gấu biết rằng, ở bên cạnh Gấu, Triệu vẫn luôn cảm thấy mình là người hạnh phúc và may mắn nhất.

Và bởi vì Gấu chưa từng xem Triệu là lựa chọn để đặt lên bàn cân, Triệu cũng sẽ như vậy.

Gấu chưa bao giờ là lựa chọn tốt nhất của Triệu, mà Gấu là món quà tuyệt vời nhất mà Chúa đã gửi đến cạnh Triệu trong cuộc đời này.
7

Cảm ơn vì bạn Gấu đã đến,
Và chúng ta sẽ cùng nắm tay nhau đi đến cuối cùng.
Móc ngoéo nha.
1



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện