- Sao? - Thấy cậu ta lắp bắp, Đỗ Long cũng không còn kiên nhẫn, nắm tay siết chặt, bắt lấy cổ áo của cậu ta.
- Em không có làm gì Triệu hết! - Vĩnh Khoa vội nói.
- Không làm gì sao Triệu ra nông nỗi đó? Đ* má, thuốc mê, thuốc kích dục, Khoa mày điên rồi phải không?!!!!
- Em thực sự không có đụng chạm cơ thể Triệu, em... em vốn dĩ chỉ muốn chọc tức Kỳ Duyên thôi... Em... Em vốn không nghĩ sẽ làm hại Triệu! Anh tin em đi!
Nước mắt Vĩnh Khoa chảy xuống, Đỗ Long buông tay, cậu ta thoát lực ngã xuống dưới sàn.
- Chuyện này rốt cuộc là sao?
———————
Flashback
- Em đưa ly rượu này qua mời cô gái bên kia giúp anh với. - Vĩnh Khoa đặt ly vang đỏ lên khay, vẫy tay gọi một bạn phục vụ rồi chỉ về hướng của Minh Triệu.
Bạn phục vụ không hề nghi ngờ gì mà nhận lấy cái ly đi tới chỗ của chị. Minh Triệu chỉ cho rằng là ly rượu bình thường thôi, cho nên thoải mái cầm trên tay vừa uống vừa trò chuyện.
Phía bên này, Vĩnh Khoa nhìn chị từng ngụm từng ngụm uống hết ly, sau đó mới bóp nát nửa viên thuốc còn lại, vứt vào trong sọt rác.
.
.
.
Lúc cậu ta đưa chị về phòng đã trải qua một cuộc đấu tranh nội tâm vô cùng gay gắt. Minh Triệu là người con gái cậu ta thương, cậu ta rất muốn cùng chị ở một chỗ, nhưng rồi một chút lương tâm còn sót lại vẫn khiến cậu ta do dự áy náy, cậu ta cũng không muốn làm tổn thương người con gái mình yêu.
Trong đầu cậu ta chảy qua hai luồng suy nghĩ, một nói rằng không chiếm được tâm chị thì chiếm cơ thể của chị, trước sau gì người cũng là của cậu ta thôi. Một bên thì lại nói rằng cho dù cậu ta có chiếm được chị đi nữa, chị cũng sẽ hận cậu ta cả đời, mà cậu ta, không hề muốn điều đó.
Đưa chị về tới nơi, cậu ta vốn dĩ muốn buông tha cơ hội lần này, nhưng vào cái lúc chị gọi tên Kỳ Duyên, cậu ta thực sự bùng nổ. Cậu ta lao đến trên giường như một con sói đói, đè chặt chị ở dưới thân, sờ soạng, vuốt ve cơ thể chị.
- Cậu... Cậu là ai? Cậu không phải Gấu Béo... - Được một lúc, Minh Triệu cảm thấy hơi thở kia rất xa lạ, chị vùng vẫy đẩy cậu ta ra khỏi người mình. Vĩnh Khoa ánh mắt âm trầm, lại càng ra sức mà giữ chặt chị.
- Đừng động vào tôi! - Chị la hét, tay chân khua loạn xạ đẩy ngã Vĩnh Khoa xuống giường.
Cú ngã đau điếng khiến cho Vĩnh Khoa chợt tỉnh, cậu ta đang làm cái quái quỷ gì thế này?
- Gấu Béo... Mau đến đây, đến đây cứu Bé... - Trong cơn mê màng, chị vẫn liên tục gọi tên Kỳ Duyên, giọng điệu nức nở tràn đầy sợ hãi cùng ỷ lại.
Vĩnh Khoa ngây người... Siết chặt nắm tay... Nhìn người con gái trên giường co ro sợ sệt, trong lòng cậu ta khó chịu không nói thành lời. Cậu ta ôm đầu, rồi rít lấy một hơi, đứng dậy muốn bỏ đi. Cậu ta không thể làm tổn thương chị.
Đúng lúc này, điện thoại của cậu ta rung lên.
- Alo? Chuyện gì?
- Làm gì hằn học thế? Chuyện chưa thành à? - Nghe thấy cậu ta hằn học, đầu bên kia cợt nhả.
- Đừng có nhiều chuyện, gọi gì?
- Báo tin cho mày thôi, bạn gái tao làm bên hãng máy bay, mày biết đó. Ban nãy nó kiểm tra thông tin hành khách thì thấy tên của con bé hoa hậu kia. Chuyến sáng mai.
- Nó bay ra tận đây à? - Vĩnh Khoa nhíu mày.
- Ừ, mày coi chừng có muốn làm gì thì làm lẹ đi. Thuốc mê tao tìm cho mày xài ổn không?
- Ổn m* mày. - Vĩnh Khoa chửi một tiếng, sau đó trong đầu anh ta loé loé "Ê, đàn em mày có ở đây không?"
- Có, sao vậy?
- Nhờ nó đi mua giùm tao thuốc kích dục đi, loại nào cũng được, càng nhanh càng tốt.
- Gì chơi lớn vậy, mà tao thích, ok, để tao gọi, mười phút sau có liền.
Vĩnh Khoa cúp điện thoại, nhìn về phía Minh Triệu trên giường, quẹt môi, không làm gì được thì cũng phải để lại một món quà chứ.
Chừng mười lăm phút sau thì có người gọi cậu ta xuống nhận hàng. Vĩnh Khoa nhìn gói bột trong tay, nhếch môi cười gian ác. Sau khi pha bột vào nước, cậu ta lắp camera ở một góc trong phòng, điều chỉnh góc quay chỉ quay được tới thân trên của cậu ta, nhưng rõ ràng biểu tình của Minh Triệu.
- Triệu uống đi. - Cậu ta thử đưa ly nước cho chị.
Chị chỉ lẳng lặng nhìn cậu ta không nói, ánh mắt ngơ ngác nhưng pha xen lẫn kiên định, tựa như không hiểu cậu ta nói gì, rồi lại tựa như không muốn thực hiện.
Đoán trước chị sẽ phản ứng như vậy, nhưng ánh mắt của chị khiến cậu ta nóng rực, loại cao ngạo này, vẫn là nên bị chà đạp thì tốt biết mấy. Thú tính trong người cậu ta dâng trào, nhếch môi, khẽ lẩm bẩm "Xin lỗi nhé.", sau đó ánh mắt trở nên hung ác, mạnh bạo dùng tay bóp lấy miệng chị đổ vào.
Mặc cho Minh Triệu vùng vẫy ra sao, sức lực của chị cũng không thể bằng cậu ta được. Rất nhanh chị đã bị cậu ta rót xong ly nước, ôm cổ ho sằng sặc ở trên giường muốn nôn ra.
Vĩnh Khoa vẫn yên lặng đứng ở một bên chờ thuốc có tác dụng.
Qua chừng hơn mười phút, ánh mắt Minh Triệu nhìn về phía Vĩnh Khoa bắt đầu có sự thay đổi. Sau đó cậu ta nhìn thấy da thịt chị ửng đỏ, cựa quậy liên tục chà xát vào drap giường.
Vĩnh Khoa nhếch mép cười, tới rồi.
- Gấu Béo... nóng quá... thật khó chịu...
- Bé