Nghề Này

Chương 39


trước sau


Kể từ ngày hôm đó, Kỳ Duyên và Minh Triệu không còn liên lạc với nhau nữa, tựa như đối phương không hề tồn tại trong cuộc sống của mình.

À... thật ra thì cũng không phải lắm...

Tối, 11 giờ ở một quán Bar quen thuộc, tiếng nhạc xập xình đến nhức óc đinh tai. Thế như ở một góc khuất trong quán, có một nhóm người ngồi không hề bị ảnh hưởng bởi không khí thác loạn ngoài kia.

- Này, đừng uống nữa, em uống hơi nhiều rồi đấy. - Diệp Lâm Anh giật phắt chai rượu trên tay Kỳ Duyên, không cho cô uống nữa.

- Trả cho em, Cún đừng cản em nữa. - Kỳ Duyên say khướt, nhưng vẫn vung tay muốn giành lại, loạng choạng như muốn ngã xuống đất.

Hà Lade bên cạnh vội vàng giữ người cô, "Em uống say như vậy rồi có giải quyết được gì không?"

- Bây giờ còn giải quyết gì nữa hả chị? Em là người nói chia tay mà... - Kỳ Duyên cười tự giễu, uể oải tựa lưng vào sopha.

Diệp Lâm Anh: Tỉnh tỉnh lại đi, chắc chị Triệu cũng biết là em nóng giận nhất thời thôi. Đi năn nỉ xin lỗi người ta đi, biết đâu còn tốt hơn ngồi đây mà say xỉn.

- Vậy là chị không biết tính của Triệu rồi... Hôm đó em nặng lời với Triệu lắm, hức... em còn nói Triệu... - Cô kể lại toàn bộ câu chuyện ngày hôm đó cùng những lời cô đã nói với Minh Triệu.

Nghe cô kể xong, cả bọn trầm mặc. Kỳ Duyên thấy mọi người im lặng thì xoay qua xoay lại khều "Mọi người sao thế, sao không nói nữa?"

- ... Bọn chị chịu em thật đấy. Nói ra những lời như vậy, chị Triệu không bỏ đi mới là lạ. - Hà Lade đỡ trán. Với một người có tính cách mạnh mẽ như Minh Triệu, sẽ không dễ dàng tha thứ cho những lời nói xúc phạm mình như vậy.

- Em... Em chỉ là giận quá mất khôn thôi, em không hề cố ý muốn nói Triệu như vậy... - Cô buồn bã, sau đó lại hốt hoảng nắm lấy tay mọi người "Có phải em sẽ mất Triệu mãi mãi không... Em không muốn... Em không muốn!", nói xong, tựa như một đứa trẻ đánh mất thứ yêu quý nhất cũng mình, ôm đầu bật khóc nức nở.


Mọi người nhìn nhau thở dài, không biết phải làm gì hơn là im lặng. Trong tình huống này, Kỳ Duyên muốn quay lại cùng Minh Triệu, bọn họ ai cũng đều biết đây là chuyện khó hơn lên trời.

- Duyên này, nếu không thì em theo đuổi lại Triệu một lần nữa đi. - Đột nhiên Lam Cúc nói.

Kỳ Duyên lập tức ngẩng đầu nhìn chị, ánh mắt mê mang chờ chị nói tiếp.

Lam Cúc thấy cô như vậy, cũng không đành lòng, "Chị chỉ nói em thử một lần, nhưng không đồng nghĩa với việc em có thể thành công."

- Chỉ cần có cơ hội, em sẽ thử... Nhưng em không nghĩ rằng em còn cơ hội nào đâu chị. - Cô cười khổ

- Tụi mình chơi với Triệu cũng lâu rồi, theo như chị quan sát thấy, đối với những người ở bên cạnh Triệu luôn dễ dàng nóng nảy hơn, hay bộc lộ cảm xúc hơn, cũng rất quyết liệt trong tính cách. Lúc đó em lớn tiếng với Triệu như vậy mà Triệu chỉ bỏ đi, cũng không qua nhà em dọn hết quần áo hay cắt đứt mọi con đường liên lạc của hai người. Điều này chứng tỏ cái gì?

Kỳ Duyên ngơ ngác, chứng tỏ cái gì sao?

Thấy cô ngốc ra, Lam Cúc thở dài "Chứng tỏ, hoặc là trong tiềm thức Triệu vẫn còn yêu em rất nhiều. Hoặc là... Triệu đã hoàn toàn xem em như một người xa lạ."

- Chắc là vế sau đó... - Kỳ Duyên chán nản, ai lại còn đi yêu một người tổn thương mình như vậy?

- Nè, đừng có ủ rũ như vậy coi, em rốt cuộc có muốn quay lại với chị Triệu không? - Hà Lade nhìn không thuận mắt bộ dáng Kỳ Duyên như vậy, nghiêm mặt nói.

- Em có... Nhưng mà...

- Đừng nhưng mà nữa, muốn thì đi về ngủ một giấc rồi tỉnh táo lại mà gác tay lên trán, tự hỏi xem mình phải làm gì để làm Triệu tha cho này! - Diệp Lâm Anh vừa nói, vừa chọt chọt ngón tay vào tim Kỳ Duyên.

Sau đấy một lúc thì bọn cũng cũng về nhà. Kỳ Duyên tắm rửa xong thì cũng tỉnh rượu một chút. Cô nằm trên giường suy nghĩ xem mình phải làm gì, nhưng có lẽ là quá mệt mỏi, cô ngủ lúc nào không hay

————————

Trừ thời gian làm việc không thể dùng điện thoại ra, mấy hôm nay Kỳ Duyên cứ như người mất hồn, cứ mỗi lần rảnh rỗi là cô lại ôm điện thoại lướt tin nhắn hoặc video, hình ảnh trước kia của hai người. Nhưng từ ngày hôm đó, facebook cũng như insta của chị không hề có thêm bất kỳ cập nhật nào, nếu có cũng chỉ là những bài share bán hàng của Noix mà thôi.

Quay xong một chương trình, cô lê tấm thân mệt mỏi về nhà, theo thói quen tìm kiếm thân ảnh của chị, nhưng rồi lại chợt nhớ ra...

Kỳ Duyên ngồi ở trên sôpha, ánh mắt vô thức nhìn vào phòng bếp. Trong đầu cô thoáng qua hình ảnh trước kia, mỗi lần cô về đến nơi đều sẽ thấy bóng dáng của chị loay hoay trong phòng bếp, chuẩn bị thức ăn cho mình. Có đôi khi chị sẽ chạy ra ôm cô một cái, bảo cô nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi. Có đôi khi là cô chủ động từ phía sau ôm lấy chị, tựa như chỉ cần ôm chị thì mọi mệt mỏi của cô đều sẽ biến mất.

Kỳ Duyên lắc lắc đầu, cố gắng không nghĩ đến, nhưng càng cố gắng chỉ càng khiến cô nhận ra mình nhớ chị rất nhiều. Từ lúc nào, cô đã quen với cuộc sống có chị bên cạnh, từng ngóc ngách, từng hoạt động của cô đều có hình bóng của chị tham dự vào.

Cầm máy sấy trên tay, cô lại nhớ cảm giác chị luồn tay vào tóc cô giúp cô sấy tóc.

Cầm bàn chải trên tay cô sẽ nhớ đến những lần cô cùng chị cười giỡn trong phòng vệ sinh.

Mà mỗi lần mở tủ đồ, lại là

một lần tim cô đau nhói. Toàn bộ đồ đạc của chị đều còn nguyên vẹn ở đây, một cái cũng không mất, ... cũng không phải là của chị, là của cả hai...

- Gấu rất nhớ Bé... Gấu phải làm sao bây giờ... - Đôi mắt Kỳ Duyên đỏ hoe.


————————

Về phía Minh Triệu, thực ra mà nói thì chị cũng không khá khẩm hơn được bao nhiêu. Từ lúc chia tay Kỳ Duyên, tâm trạng của chị vô cùng thất thường. Tuy chị không nói gì, nhưng nụ cười chưa bao giờ nở trên khoé môi kể từ ngày hôm đó chính là bằng chứng rõ nhất.

Nhưng chị cũng không có chọn để chia sẻ với ai, thẳng đến một lần, trong lúc chụp photoshoot, chị cứ mãi thất thần, ánh mắt vô hồn suốt từ đầu buổi, anh Hoà cùng anh Tùng mới phải cho ngừng lại, kéo chị sang một chỗ yên tĩnh.

- Em có chuyện gì buồn phải không - Anh Hoà vào thẳng vấn đề.

- Không có gì đâu anh, xin lỗi, hôm nay tâm trạng em không tốt, làm mọi người vất vả rồi. - Chị cười gượng.

- Em như này mà còn bảo không có gì? - Anh Tùng nhíu mày, "Em.. có phải em với Duyên cãi nhau không?"

Chị lắc đầu, không nói.

Anh Hoà thở dài "Hai đứa có cãi nhau đi nữa thì cũng phải nhớ đừng có làm tổn thương nhau nghe chưa! Giận vài ngày là được rồi, nhất định phải giải quyết ổn thoả chứ đừng có để chuyện bực tức trong lòng."

Chị cúi đầu, cười giễu, một lúc lâu sau mới lẩm bẩm "Bọn em chia tay rồi..."

- Cái gì?! - Anh Tùng ngạc nhiên la lớn. Ngay cả anh Hoà cũng trố mắt nhìn. "Em đùa anh hả? Đùa hông vui nha bé."

- Tụi em chia tay thật rồi, mới gần đây thôi.

- Hai đứa làm sao mà để ra nông nỗi này?

- ...

- Là Duyên nói trước hả? - Anh Hoà ngập ngừng hỏi.

Minh Triệu nhẹ nhàng gật đầu.

- Con bé nói mà em cũng tin! Nó nóng tính thiếu suy nghĩ hay vạ miệng đâu phải ngày một ngày hai đâu. - Anh Tùng nhíu mày đỡ trán.

- Vạ miệng là có thể nói chia tay hả anh? - Minh Triệu cười cười hỏi, khiến hai người kia im lặng không biết phải nói thêm cái gì. Không khí có chút nặng nề, chị cười gượng "Mà thôi, cho xin em một ngày chụp lại nha. Khi nào tâm lý ổn chút rồi em gọi anh, yên tâm, sẽ không làm anh trễ tiến độ."

- Thôi, em như vầy còn quay chụp gì. Để vài bữa đi, anh còn nhiều thời gian, không gấp.

- Vậy sao được..

- Anh nói được là được, còn em mới không được ấy. Có muốn giải toả cái gì thì tối nay qua nhà anh, anh em mình tâm sự. - Anh Hoà ngỏ lời.

- Em ổn mà, cảm ơn anh.

Hôm nay có thể về sớm, Minh Triệu nhìn đồng hồ, chỉ mới hơn hai giờ chiều, chị cũng chưa muốn về nhà nên dã ghé sang cửa hàng. Mấy bạn nhân viên thấy chị thì chào hỏi, còn ngó ngang "Ủa, nay chị Duyên không tới hả chị?"


Minh Triệu khựng lại một chút, sau đó gật đầu cười khổ "Ừ...", sau này chắc cũng sẽ không tới nữa.

Mấy bạn nhân viên thấy chị sắc mặt không tốt, đoán thầm có lẽ là hai người cãi nhau nên im thin thít không dám nói gì thêm.

- Mấy đứa ăn trưa chưa?

- Dạ tụi em ăn rồi, vừa ăn xong.

- Uống trà sữa không? Chị bao. - Chị cười cười.

- Thiệt hả chị? - Mấy bạn sáng cả mắt lên, vui vẻ cười.

- Thiệt, uống gì để chị mua cho.

- Em một ly trà đào.
- Sữa tươi trân chân đường đen nha chị.
- Còn của em là trà sữa truyền thống.

- Rồi ok, mấy đứa coi cửa hàng đi. - Chị gật đầu, sau đó bỏ giỏ xách xuống, chỉ cầm theo ví tiền đi ra ngoài. Chị đi bộ thôi, vì quán trà sữa cũng chỉ nằm gần đó.

Tới quán, chị gọi ba ly kia trước vì sợ mình quên, sau đó nói "Với cho chị thêm một ly matcha đá xay, với oolong..."

- Với gì nữa ạ? - Bạn nhân viên thấy chị đột nhiên không nói nữa thì hỏi lại.

- À không có gì, matcha đá xay thôi em. - Chị nói, thanh toán rồi đi sang một bên. Chị mím môi, trà sữa ô lông mà món mà Kỳ Duyên rất thích.

Cầm bốn ly trà sữa trở về, chị cứ theo thói quen muốn đưa lên miệng. Nhưng ngơ ngác một lúc mới nhớ đến cái ống hút trong bao, mặc dù chỉ là việc nhỏ, nhưng cảm giác này rất xa lạ... mọi lần đều là Kỳ Duyên cắm sẵn ống hút đưa đến cho chị.

Trở về nhà, dù hôm nay chẳng làm gì nhiều, nhưng chị cảm thấy cả người đều rất uể oải. Chị vứt đồ đặc lên tủ treo đồ rồi đi thẳng vào trong phòng tắm, xả nước rồi đốt nến hương lên, ngâm mình thư giãn.

Chừng ba mươi phút sau, cảm thấy khá hơn rồi, chị xoa xoa mắt, gọi "Gấu Béo ơi lấy giùm Bé cái...", câu nói đến giữa chừng thì im bặt.

Lại nữa rồi...

————————
Hôm nay 2 chị up hình liên tục =)) làm t mê quá, t quyết định tặng mấy pà thêm 1 chap ngược nữa :vvvvv



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện