Kể từ ngày hôm đó, Kỳ Duyên và Minh Triệu không còn liên lạc với nhau nữa, tựa như đối phương không hề tồn tại trong cuộc sống của mình.
À... thật ra thì cũng không phải lắm...
Tối, 11 giờ ở một quán Bar quen thuộc, tiếng nhạc xập xình đến nhức óc đinh tai. Thế như ở một góc khuất trong quán, có một nhóm người ngồi không hề bị ảnh hưởng bởi không khí thác loạn ngoài kia.
- Này, đừng uống nữa, em uống hơi nhiều rồi đấy. - Diệp Lâm Anh giật phắt chai rượu trên tay Kỳ Duyên, không cho cô uống nữa.
- Trả cho em, Cún đừng cản em nữa. - Kỳ Duyên say khướt, nhưng vẫn vung tay muốn giành lại, loạng choạng như muốn ngã xuống đất.
Hà Lade bên cạnh vội vàng giữ người cô, "Em uống say như vậy rồi có giải quyết được gì không?"
- Bây giờ còn giải quyết gì nữa hả chị? Em là người nói chia tay mà... - Kỳ Duyên cười tự giễu, uể oải tựa lưng vào sopha.
Diệp Lâm Anh: Tỉnh tỉnh lại đi, chắc chị Triệu cũng biết là em nóng giận nhất thời thôi. Đi năn nỉ xin lỗi người ta đi, biết đâu còn tốt hơn ngồi đây mà say xỉn.
- Vậy là chị không biết tính của Triệu rồi... Hôm đó em nặng lời với Triệu lắm, hức... em còn nói Triệu... - Cô kể lại toàn bộ câu chuyện ngày hôm đó cùng những lời cô đã nói với Minh Triệu.
Nghe cô kể xong, cả bọn trầm mặc. Kỳ Duyên thấy mọi người im lặng thì xoay qua xoay lại khều "Mọi người sao thế, sao không nói nữa?"
- ... Bọn chị chịu em thật đấy. Nói ra những lời như vậy, chị Triệu không bỏ đi mới là lạ. - Hà Lade đỡ trán. Với một người có tính cách mạnh mẽ như Minh Triệu, sẽ không dễ dàng tha thứ cho những lời nói xúc phạm mình như vậy.
- Em... Em chỉ là giận quá mất khôn thôi, em không hề cố ý muốn nói Triệu như vậy... - Cô buồn bã, sau đó lại hốt hoảng nắm lấy tay mọi người "Có phải em sẽ mất Triệu mãi mãi không... Em không muốn... Em không muốn!", nói xong, tựa như một đứa trẻ đánh mất thứ yêu quý nhất cũng mình, ôm đầu bật khóc nức nở.
Mọi người nhìn nhau thở dài, không biết phải làm gì hơn là im lặng. Trong tình huống này, Kỳ Duyên muốn quay lại cùng Minh Triệu, bọn họ ai cũng đều biết đây là chuyện khó hơn lên trời.
- Duyên này, nếu không thì em theo đuổi lại Triệu một lần nữa đi. - Đột nhiên Lam Cúc nói.
Kỳ Duyên lập tức ngẩng đầu nhìn chị, ánh mắt mê mang chờ chị nói tiếp.
Lam Cúc thấy cô như vậy, cũng không đành lòng, "Chị chỉ nói em thử một lần, nhưng không đồng nghĩa với việc em có thể thành công."
- Chỉ cần có cơ hội, em sẽ thử... Nhưng em không nghĩ rằng em còn cơ hội nào đâu chị. - Cô cười khổ
- Tụi mình chơi với Triệu cũng lâu rồi, theo như chị quan sát thấy, đối với những người ở bên cạnh Triệu luôn dễ dàng nóng nảy hơn, hay bộc lộ cảm xúc hơn, cũng rất quyết liệt trong tính cách. Lúc đó em lớn tiếng với Triệu như vậy mà Triệu chỉ bỏ đi, cũng không qua nhà em dọn hết quần áo hay cắt đứt mọi con đường liên lạc của hai người. Điều này chứng tỏ cái gì?
Kỳ Duyên ngơ ngác, chứng tỏ cái gì sao?
Thấy cô ngốc ra, Lam Cúc thở dài "Chứng tỏ, hoặc là trong tiềm thức Triệu vẫn còn yêu em rất nhiều. Hoặc là... Triệu đã hoàn toàn xem em như một người xa lạ."
- Chắc là vế sau đó... - Kỳ Duyên chán nản, ai lại còn đi yêu một người tổn thương mình như vậy?
- Nè, đừng có ủ rũ như vậy coi, em rốt cuộc có muốn quay lại với chị Triệu không? - Hà Lade nhìn không thuận mắt bộ dáng Kỳ Duyên như vậy, nghiêm mặt nói.
- Em có... Nhưng mà...
- Đừng nhưng mà nữa, muốn thì đi về ngủ một giấc rồi tỉnh táo lại mà gác tay lên trán, tự hỏi xem mình phải làm gì để làm Triệu tha cho này! - Diệp Lâm Anh vừa nói, vừa chọt chọt ngón tay vào tim Kỳ Duyên.
Sau đấy một lúc thì bọn cũng cũng về nhà. Kỳ Duyên tắm rửa xong thì cũng tỉnh rượu một chút. Cô nằm trên giường suy nghĩ xem mình phải làm gì, nhưng có lẽ là quá mệt mỏi, cô ngủ lúc nào không hay
————————
Trừ thời gian làm việc không thể dùng điện thoại ra, mấy hôm nay Kỳ Duyên cứ như người mất hồn, cứ mỗi lần rảnh rỗi là cô lại ôm điện thoại lướt tin nhắn hoặc video, hình ảnh trước kia của hai người. Nhưng từ ngày hôm đó, facebook cũng như insta của chị không hề có thêm bất kỳ cập nhật nào, nếu có cũng chỉ là những bài share bán hàng của Noix mà thôi.
Quay xong một chương trình, cô lê tấm thân mệt mỏi về nhà, theo thói quen tìm kiếm thân ảnh của chị, nhưng rồi lại chợt nhớ ra...
Kỳ Duyên ngồi ở trên sôpha, ánh mắt vô thức nhìn vào phòng bếp. Trong đầu cô thoáng qua hình ảnh trước kia, mỗi lần cô về đến nơi đều sẽ thấy bóng dáng của chị loay hoay trong phòng bếp, chuẩn bị thức ăn cho mình. Có đôi khi chị sẽ chạy ra ôm cô một cái, bảo cô nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi. Có đôi khi là cô chủ động từ phía sau ôm lấy chị, tựa như chỉ cần ôm chị thì mọi mệt mỏi của cô đều sẽ biến mất.
Kỳ Duyên lắc lắc đầu, cố gắng không nghĩ đến, nhưng càng cố gắng chỉ càng khiến cô nhận ra mình nhớ chị rất nhiều. Từ lúc nào, cô đã quen với cuộc sống có chị bên cạnh, từng ngóc ngách, từng hoạt động của cô đều có hình bóng của chị tham dự vào.
Cầm máy sấy trên tay, cô lại nhớ cảm giác chị luồn tay vào tóc cô giúp cô sấy tóc.
Cầm bàn chải trên tay cô sẽ nhớ đến những lần cô cùng chị cười giỡn trong phòng vệ sinh.
Mà mỗi lần mở tủ đồ, lại là