Hôm sau, Kỳ Duyên có lịch chụp ở studio của Quân Pu. Nhưng ngàn vạn lần cô đều không nghĩ đến, Minh Triệu cũng sẽ ở đó.
Chị đang được ekip chỉnh sửa lại trang phục cùng dặn dò gì đó, rồi chị lại tự mình đứng sang một bên, nét mặt trở về lạnh lùng khó gần như trước. Kỳ Duyên từ phía xa nhìn chị, trong lòng độn đau.
Vốn nghĩ rằng mất đi chị, không còn nhìn thấy chị mỗi ngày đối với cô đã là một loại giày vò, cho đến khi cô thấy chị đứng ở đó, gần ngay trước mặt mình, nhưng lại chẳng thể nào tiến đến bên chị. Không phải vì không thể, mà là không dám, bởi vì cô đã tổn thương chị. Loại cảm giác này thực sự rất tra tấn, rất khổ sở.
- Triệu ơi, bên này em. - Một anh photo vẫy tay với chị, tới lượt chị làm photoshoot.
Bởi vì Kỳ Duyên đứng ngay gần khu vực chụp, nên chị phải đi ngang qua cô. Kỳ Duyên đứng tựa ở một bên, cúi gằm mặt không dám ngẩng lên nhìn chị. Còn Minh Triệu thấy cô dáng vẻ như vậy, không hiểu sao có chút xót xa, nhưng chị rất nhanh đem cảm xúc đó ra khỏi đầu mình, lúc đi ngang cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu với Kỳ Duyên một cái, tựa như giữa bọn họ chưa từng có bất kỳ điều gì xảy ra.
Phải, tựa như chưa từng.
Cô nhìn chị vào set, cởi bỏ áo khoác lông bên ngoài lộ ra thân hình nóng bỏng cùng thần thái cao ngạo quyến rũ... Kỳ Duyên thất thần, chợt nhận ra từ lúc ở bên cô, dường như chị rất ít, hay thậm chí là không còn chụp những set hình như vậy nữa. Cô lúc này đây mới nhận ra rằng, vì cô, chị cũng đã thay đổi nhiều thứ, chẳng qua là cô đều xem đó như một chuyện hiển nhiên mà thôi.
Kỳ Duyên càng lúc càng hối hận, càng lúc càng bất an, bây giờ đây, chị, trở lại cuộc sống trước kia bình thường như vậy, có phải nói lên rằng cô đã đánh mất chị mãi mãi hay không?
Khoé mắt của cô chậm rãi đỏ lên.
Layout đầu tiên của chị đã chụp xong, bây giờ sẽ đổi layout thứ hai, cũng phải makeup lại. Minh Triệu lúc trở về bàn trang điểm đã liếc nhìn Kỳ Duyên một cái, nhạy cảm mà nhận ra cảm xúc của cô không ổn định, cộng thêm đôi mắt đã đỏ hoe kia nữa. Chị muốn nói gì đó, nhưng rồi lại nuốt ngược trở về.
- Duyên, tới lượt em.
Kỳ Duyên vào set chụp, nhưng chỉ cố gắng được mười lăm phút đầu, càng về sau, trạng thái tinh thần của cô càng không ổn, liên tục phải chụp lại.
- Em ổn không Duyên ơi, hay là nghỉ ngơi đi, lát nữa chụp lại. - Anh photo nhìn những tấm hình trên máy, khẽ nhíu mày.
- Em xin lỗi, hôm qua em có việc nên ngủ hơi trễ tí, em xin mấy phút điều chỉnh. - Cô cũng biết mình làm không tốt, nếu còn tiếp tục sẽ ảnh hưởng đến mọi người. Vì vậy, cô cúi đầu xin lỗi, sau đó đi sang một bên cố gắng làm mình bình tĩnh.
Từ đầu đến cuối, ánh mắt Minh Triệu vẫn chưa từng rời khỏi người cô, thấy cô như vậy, chị khẽ thở dài, cũng rất muốn tiến lại nhưng rồi cười cười tự giễu, có cái gì để nói đâu, là người ta đuổi mình đi mà.
Buổi chụp sau đó cũng diễn ra suôn sẻ một chút. Đến lúc mọi người dọn đồ chuẩn bị về, không biết lấy can đảm từ đâu, Kỳ Duyên chạy lấy giữ lấy cổ tay chị "Chị Triệu, chị có thời gian không? Tụi mình nói chuyện một chút nha."
Nói xong, cô cúi đầu cụp mắt không dám nhìn chị, có trời mới biết bây giờ cô đang run thế nào.
Minh Triệu im lặng nhìn cô rồi sau đó gạt tay cô ra "Xin lỗi, chị hiện giờ có việc bận,... hơn nữa, cũng không nghĩ ra mình còn có gì để nói với nhau.", nói rồi xoay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng chị, Kỳ Duyên buồn bã vô cùng, hốc mắt không tự chủ ươn ướt.
Lúc sau, Kỳ Duyên cũng không có trở về nhà. Cô lái xe dạo khắp Sài Gòn, đi đến những nơi mà bọn họ đã từng đến, cuối cùng dừng lại ở bờ sông quen thuộc của mình. Cô ngồi trên bãi cỏ, chụm gối vào nhau ngắm nhìn bầu trời lúc về đêm.
Hôm nay trời đêm thực sự rất đẹp, trăng đẹp, sao sáng, chỉ tiếc là lòng người lại không vui. Tâm trí Kỳ Duyên bây giờ đều chứa đầy hình ảnh của chị. Cô nhớ tới lần đầu tiên hai người giận nhau, là vì cô không chịu chia sẻ với chị, khi đó chị đã rất buồn, rất giận, bởi vì chị nói rằng đó là không tín nhiệm lẫn nhau...
Không tín nhiệm... Kỳ Duyên bừng tỉnh... Cô giống như biết cái sai lớn nhất của mình là gì rồi...
Nóng tính, vạ miệng, hai cái đó chỉ là chất xúc tác mà thôi, cái sai lớn nhất của cô, đó là không tin tưởng chị, luôn cho rằng chị sẽ vì Vĩnh Khoa mà rời bỏ mình, luôn cho rằng chính mình yêu chị nhiều hơn...
Cô sai rồi, sai thật rồi...
Kỳ Duyên vội vã đứng dậy, muốn lên xe chạy ngay tới nhà chị.
——————————
Mà Minh Triệu, sau khi từ chối Kỳ Duyên, trong lòng chị vô cùng khó chịu, chị gọi điện cho anh Hoà "Anh, hôm nay anh có bận không?"
- Hôm nay anh rảnh, anh, Tùng với Đỗ Long với Travis đang bàn chút chuyện thôi, sao vậy?
- Tí nữa em qua nhà anh, anh em mình uống miếng rượu.
- Ok, qua đi, anh kêu tụi nó ở lại luôn.
- Hê, Triệu tới rồi hả em, vô đây vô đây. - Anh Tùng thấy chị thì đứng dậy đi ra mở cửa.
- Ủa mọi