- Ê Triệu nó chạy đi đâu vậy? Chạy theo lẹ lẹ. - Travis vội vàng la lên.
Cả đám muốn đuổi theo những đã không kịp, chị đã đạp ga phóng thẳng đi rồi.
Con xe lao đi trong màn đêm, từng lời từng chữ của Đỗ Long quanh quẩn trong đầu chị. Cả người chị lạnh toát, đôi môi run rẩy, có lẽ là vì sợ hãi, cũng có lẽ là vì đau lòng.
- Lúc em còn hôn mê, con bé gần như suy sụp, không chịu nghỉ ngơi mà nằng nặc ngồi canh em. Cơm anh đem lên nó cũng chỉ ăn qua loa cho có bữa. Lúc anh nói nó chợp mắt một tí đi để anh lo cho, nó nhất quyết không chịu, nói rằng sợ em tỉnh dậy không nhìn thấy nó sẽ hoảng sợ.
- Anh nhớ lúc nó trở về từ phòng bác sĩ, mặt mày tái nhợt không có chút sức sống, đơ ra như người mất hồn vậy.
- Một ngày rồi mà em chưa tỉnh, con bé lo tới mức đứng ngồi không yên, liên tục kéo bác sĩ lại hỏi liệu em có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không... Lúc đó nó thật sự rất run, giống như sợ mất đi em vậy...
- Anh nghĩ là con bé không cố ý nặng lời với em đâu, nó cũng nó cái khó của mình mà.
... Nếu như tất cả những gì Đỗ Long nói đều là thật... chị thật sự không dám tưởng tượng Kỳ Duyên đã phải một mình gánh chịu nó như thế nào... ngay cả bản thân chị đều cảm thấy rất hoang mang, rất sợ hãi... Vậy mà em ấy...!
Nghĩ lại hình ảnh cô vui vui vẻ vẻ cười đùa bên mình, chị ngàn vạn lần đều không thể hình dung được phía sau tấm lưng gầy mảnh kia lại gánh vác nhiều thứ như vậy...
- Đồ ngốc! - Minh Triệu khẽ mắng một miếng.
Chiếc xe vẫn vun vút lao đi, nhưng không phải về nhà, cũng không phải đến nhà Kỳ Duyên, mà là đến thẳng bờ sông đó.
Chị đến, ngay lúc Kỳ Duyên vừa định mở cửa xe...
- Gấu Béooo!!!! - Chị gọi lớn.
Kỳ Duyên giật mình đóng sập cửa lại, nhưng sau đó cô cười khổ, lại nghĩ đến chị rồi.
Đầu cũng không thèm ngẩng lên, cô mở cửa xe thì lại nghe được giọng gọi quen thuộc đó vang lên lần nữa.
- Gấu Béoooo!!!
Âm thanh quen thuộc và gần đến mức chính bản thân Kỳ Duyên cũng không thể thuyết phục mình rằng đó chỉ là ảo giác.
Cô mím môi... cánh tay run nhè nhẹ đặt ở trên thành xe, nhút nhát xoay người.
Trước mặt cô, là bóng dáng quen thuộc mà cô vẫn luôn mong nhớ...
Kỳ Duyên nâng tay dụi dụi mắt, cho rằng chính mình lại nhìn lầm. Nhưng lúc cô mở mắt ra, bóng dáng kia cũng không hề biến mất...
Là chị... thật sự là chị!
- Gấu Béo, Bé xin lỗi... - Chị rốt cuộc không kiềm lòng được, chạy đến ôm lấy cô, nước mắt giàn giụa.
Đột ngột bị người ôm chầm lấy, cả thân thể Kỳ Duyên cứng đờ, nhưng bằng một phản xạ rất tự nhiên, cô nâng tay xoa tóc chị.
Phải đến một lúc sau cô mới bình tĩnh lại được, rồi cũng vội vã ôm chầm lấy chị, hai hàng nước mắt chảy ra "Thật sự là Bé sao... Gấu... Gấu không có nhìn lầm có phải không?"
Cô hơi giữ lấy vai chị, khẽ đẩy người ra muốn nhìn rõ một lần. Sau khi xác định thực sự là chị, cô lại đem người ôm vào lòng, siết chặt.
- Gấu xin lỗi... hôm đó Gấu không kiềm chế được, Gấu không phải cố ý đâu... Gấu... Gấu chỉ là rất lo sợ... Gấu sẽ không bao giờ như thế nữa... Bé có thể, có thể cho Gấu một cơ hội nữa được không... Không có Bé, cả thế giới của Gấu cứ như đều sụp đổ vậy... Gấu xin lỗi... - Kỳ Duyên nói một tràng dài, có lẽ là do bất ngờ, cũng là hoang mang rồi lại sợ hãi, lời nói của cô loạn xạ, rối tung cả lên. Nhưng tất cả đều là những lời xin lỗi cực kỳ thành khẩn.
- Gấu đừng nói nữa... Bé đều biết... Anh Long đã nói hết cho Bé nghe rồi... Gấu đừng tự trách nữa, là Bé không tốt, không nghĩ đến cảm xúc của Gấu. Xin lỗi, xin lỗi vì đã để Gấu phải chịu đựng một mình - Chị ôm cô, lắc đầu, nước mắt vẫn cứ không ngừng chảy xuống.
Kỳ Duyên im lặng... trong lòng đau xót... cô đã nói là sẽ muốn che chở cho chị, muốn vĩnh viễn chôn lấy sự việc kia để không phải khiến chị khổ sở... nhưng cô không làm được... cuối cùng vẫn là để chị biết.
Cô cúi đầu, dùng tay quẹt đi nước mắt của chị, rồi lại nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đôi mắt đã đỏ bừng kia "Đừng khóc, Bé khóc Gấu sẽ rất đau lòng."
Chị ôm chặt lấy cô không bỏ, đầu vùi vào hõm vai cô, cố gắng bình ổn cảm xúc của mình. Sau đó chị ngẩng đầu, cũng nhẹ nhàng giúp Kỳ Duyên lau nước mắt rồi hôn lên khóe mắt cô "Gấu cũng không được khóc."
- Ân, không khóc. - Kỳ Duyên hít hít mũi, gật đầu.
Hai người nhìn nhau, mỉm cười, trao cho nhau cái hôn cuồng nhiệt.
Kỳ Duyên nắm lấy tay chị, hai người cùng nhau ngồi xuống bãi cỏ, chị hơi nghiêng đầu tựa vào vai cô.
- Sao Bé biết Gấu ở đây?
- Không biết. Chỉ là cảm thấy rất muốn gặp Gấu, cũng không hiểu sao lại chạy thẳng tới nơi này. - Chị lắc đầu, dừng một chút thì ngước lên hỏi tiếp - Ban nãy Gấu định đi đâu?
- ... Định chạy đến nhà Bé.
- Để làm gì? - Chị biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Kỳ Duyên im lặng, một lúc sau mới từ tốn đáp "Để nói là Gấu biết Gấu sai ở đâu rồi."
- Hửm?
- Gấu đã nghĩ kỹ rồi. Đúng thật là vì nóng nảy, nặng lời mà Gấu làm Bé tổn thương. Nhưng nguyên nhân chính có lẽ là vì Gấu đã không tin tưởng vào Bé, cũng không tin tưởng chính mình. Gấu cho rằng một ngày nào đó Bé sẽ rời đi... Gấu xin lỗi.
- Vậy Gấu tính làm sao bây giờ?
- Còn có thể làm sao bây giờ? Gấu trẻ con quá, đôi lúc cũng sẽ vì vậy mà khiến Bé không vui, khiến Bé đau lòng. Nhưng Gấu sẽ cố gắng để tốt hơn