Tối hôm đó, Kỳ Duyên về nhà, chị vẫn như thường lệ loay hoay trong bếp nấu đồ ăn. Kỳ Duyên cứ cảm thấy chị là lạ, nhưng lại không nói được là lạ chỗ nào. Thẳng đến lúc ngồi vào bàn cơm, chị không ăn mà cứ mỉm cười nhìn cô, nhìn đến mức khiến cô có chút hoài nghi nhân sinh.
- Bé... Bé làm gì nhìn Gấu dữ vậy, trên mặt Gấu có dính gì hả?
- Không có. - Chị lắc đầu, tiếp tục cười nhìn cô chằm chằm.
Kỳ Duyên có chút sởn tóc gáy, cô nuốt nước miếng "Thế sao nhìn Gấu?"
- Tại đột nhiên cảm thấy Gấu rất bảnh, không biết ra đường có bao nhiêu người cũng nhìn chằm chằm thế này.
Rồi, tới công chiện luôn. Mùi giấm chua nồng nặc, cô liền hiểu là chị đã biết được chuyện kia rồi. "Anh Duy kể Bé nghe chuyện Estelle rồi hả? Bé thấy sao?"
- Thấy gương mặt này của Gấu, quả thực là đào hoa. - Chị tiếp tục cười, cái kiểu cười như không cười mà trong tiểu thuyết hay nhắc đến.
Kỳ Duyên nuốt nước miếng, cẩn thận quan sát sắc mặt của chị. Dục vọng cầu sinh của cô nói rằng cô nên đứng dậy và chạy đi. Vì thế Kỳ Duyên không tự chủ được mà buông đũa, nhích nhích ghế lùi lại, ôm lấy mặt mình. Chị nhà đừng có làm bậy nha... "Bé đừng làm Gấu sợ..."
- Thật ra tới bây giờ, Bé mới hiểu được một chuyện.
- Chuyện... chuyện gì?
- Xinh đẹp quá cũng không phải rất tốt. Miệng lưỡi trơn tru quá cũng không phải rất tốt - Chị nói, rồi cầm con dao gọt trái cây kế bên lên, xoay qua xoay lại nhìn, còn vươn tay lấy một tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau lưỡi dao, sáng bóng.
Cái này Kỳ Duyên run cầm cập, nín thinh, một động tác nhỏ cũng không dám, sợ động đậy một cái thôi là thành Gấu chặt khúc dưới tay chị.
Thấy cô rụt người sợ sệt, chị nhướn mày, nhếch môi, "Ăn lẹ đi.", con dao chặt một cái Phập xuống dĩa táo.
Kỳ Duyên giật bắn cả người, lắp bắp "Ăn... Gấu ăn... Bé đừng... đừng làm bậy."
Cơm nước xong, hai người chia nhau đi tắm, vẫn như cũ là Kỳ Duyên tắm xong trước, ngồi ở tren giường tự sấy tóc của mình, chờ chị tắm ra lại sấy tóc cho chị. Từ đầu đến cuối đều giống mọi ngày, chỉ là...
Kỳ Duyên tắt máy sấy, đứng dậy đi cất. Nhưng lúc cô vừa quay đầu thì đã bị một lực đẩy sát vào tường, khuôn mặt chị phóng to ngay trước mắt.
- Bé... - Cô lắp bắp.
- Sao? - Chị mỉm cười, sau đó giữ chặt tay cô ép lên đỉnh đầu, mạnh mẽ hôn xuống.
Kỳ Duyên mặt ngoài kinh hãi, nhưng bên trong còn là rất hưởng thụ, hiếm khi chị nhà chủ động theo dạng này. Bạn Gấu trong lòng khoái đến muốn hét lên, đứng yên hé miệng để chị hôn càng thêm thuận tiện.
Nhận thấy sự ngoan ngoãn của cô, chị không chút kiêng dè mà mút lấy, nhân lúc Kỳ Duyên đắm chìm trong nụ hôn của mình thì khoé môi nhẹ nhàng cong lên, cắn xuống một cái thật mạnh.
- Aa... - Bất ngờ ăn đau, Kỳ Duyên la một tiếng, theo bản năng muốn đẩy chị ra, nhưng tay cô bị chị cứng rắn giữ chặt, cả người hoàn toàn không có sức phản kháng.
- Suỵt, nhỏ tiếng thôi. - Chị đặt một ngón tay trên miệng cô, sau đó lại tiếp tục cắn xuống. Lần cắn này thật sự rất mạnh, môi Kỳ Duyên bị chị dày vò đến mức bật máu, cô cũng nhịn không được mà có chút nức nở. "Đau..."
Chị nhướn mày, lúc này mới chậm rãi buông tha đôi môi của cô ra "Biết đau là được rồi.", sau đó vươn đầu lưỡi liếm đi phần máu nóng hổi, trong miệng tanh nồng, "Cho chừa cái tội ra ngoài hút gái."
Ánh mắt Kỳ Duyên tối sầm, si mê nhìn chị không chớp mắt, như quên mất luôn cả cơn đau.
Thừa lúc chị buông lỏng tay, cô xoay người, lật ngược tình thế đem chị giam lỏng ở trên tường, cười đắc ý. Có điều, cô đánh giá thấp chị, chỉ thấy khuỷu tay chị giật xuống một cái, đôi tay vốn bị giữ chặt giờ đây đang choàng lên vai cô, cô còn chưa kịp hoàn hồn sau khi bất ngờ vì cú giật đó thì chị lại nghiêng đầu ở bên tai cô thấp giọng gọi "Gấu Béo..."
Hơi ấm phả vào tai khiến Kỳ Duyên tê dại, lỗ tai run run, cả người cứng đờ, và dường như chỉ chờ có vậy, chị dùng tay đẩy cô một cái, hai người ngã nhào lên giường.
Mục đích của việc mặc áo ngủ chính là để thoải mái, và cũng để dễ dàng cởi ra nếu có làm. Vì vậy, không đến mười giây, toàn bộ quần áo trên người Kỳ Duyên đều bị chị lột sạch sẽ, nằm sõng soài ở dưới đất.
Cô ngốc ngốc nhìn chị, dường như không hề dự đoán được chuyện gì sắp xảy ra. Chỉ thấy chị do dự một chút, nói "Gấu, nhắm mắt lại."
Nếu như bình thường, cô sẽ không. Nhưng bởi vì thần sắc do dự vừa rồi trên mặt chị, không hiểu sao Kỳ Duyên lại cảm thấy không có gì không ổn, vì thế cô nghe lời nhắm mắt.
Khoé môi chị cong lên, kéo lấy một cái cà vạt đã thắt để sẵn dưới gối, nhanh như chớp tròng vào tay cô, siết chặt.
Kỳ Duyên ngỡ ngàng mở to mắt, lúc này mới phát hiện điều không đúng, lập tức muốn ngồi dậy "Bé..."
Hai tay bị trói, không có điểm tựa, chị không hề tốn chút sức lực nào mà đẩy cô nằm lại xuống giường. Chị quỳ