Minh Triệu bình thường vẫn luôn chuộng những outfit đơn giản khi ra đường hằng ngày, nhưng hôm nay, chị lại cố tình chọn một bộ blazer cut-out khá nổi bật với mảng khoét eo sâu hai bên đầy táo bạo, phần tay áo suông rộng cũng được cắt xẻ lộ ra cánh tay thon dài. Hôm nay chị, vô cùng hút mắt, nhưng cũng không kém phần quyền lực.
Từ lúc chị bước vào, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người chị.
- Đẹp xuất sắc em ơi. - Trấn Thành tặc lưỡi khen.
Chị cười gật đầu cảm ơn, chào xã giao mọi người, sau đó đi thẳng về phía Kỳ Duyên. Từ đầu đến cuối, Kỳ Duyên cũng chưa từng dời ánh mắt si mê của mình ra khỏi người chị, đến tận khi bị ST chọc "Nhìn gì mà nhìn dữ vậy ta?", cô mới hoàn hồn đứng dậy, hỏi "Sao Triệu đến đây?"
- Hôm nay Triệu có việc ra ngoài, nhưng nhớ tới Gấu bữa nay quay ở kho đông lạnh, sợ Gấu lạnh nên cố tình đem áo khoác tới cho Gấu. - Nói xong, phũ phũ cái áo khoác trên tay, vòng một vòng khoác lên người Kỳ Duyên, vô cùng thuần thục, không một động tác thừa, mà còn vô cùng ngầu lòi nữa.
Kỳ Duyên im lặng nhìn chị cẩn thận sửa sang lại áo khoác cho cô, dưới khoảng cách gần đến mức có thể cảm được lông mi chị khẽ chớp, khiến cho cô rung động không thôi. Chỉ là, lý do đưa áo khoác này cũng có chút quá có lệ?
Sửa sang tốt áo khoác, chị quay đầu nhìn một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Estelle, lịch sự chào hỏi "Estelle."
Estelle chậm rãi gật đầu chào lại, dường như có chút kiêng dè nhìn chị.
- Nghe Kỳ Duyên nói cô không quen ở một mình nên muốn ở chung phòng với em ấy.
Dàn cast lập tức có tiếng xì xào, bởi vì hôm trước mọi người về sớm nên không biết đã xảy ra chuyện gì. Thanh Duy kéo Việt Phong lại, hỏi "Ủa, Phong, chuyện này là gì nữa vậy?"
Việt Phong đưa mắt nhìn tình hình trước mặt, sau đó thở dài kể lại sự việc cho mọi người, đa số ai cũng nhíu mày, có chút tức giận bất bình sau khi nghe xong. Chơi cái trò gì mà kỳ vậy?
- Ê, vậy là hôm nay tới đánh ghen nha. - BB Trần chợt hiểu, biểu tình bắt đầu nhiều chuyện lên.
- Suỵt, cái thằng bé này, đứng hóng chuyện thì nói nhỏ thôi, bớt bớt cái mặt chợ búa lại. - Đại Nghĩa ra dấu.
Estelle nhíu mày nhìn đám người ở một bên bắt đầu bàn tán kia, rồi thu tầm mắt trả lời.
- Đúng vậy. Nhưng chuyện này hình như cũng không liên quan đến cô? Cô là gì của cô ấy? - Biết ở các nước châu Á, mối quan hệ đồng tính vẫn là điều cấm kỵ của rất nhiều người, biết là một chuyện, nhưng nói ra được hay không lại là chuyện khác, cho nên cô không ngần ngại gì mà hỏi thẳng như vậy.
- Đúng thật là không liên quan đến tôi. Nhưng Kỳ Duyên ngại không dám nói, tôi chỉ đành nói thay em ấy. Gần đây em ấy trong người có bệnh, buổi tối rất dễ nổi mẫn đỏ trên người, nếu tiếp xúc gần với người khác thì khả năng bệnh tình tái phát rất cao, dễ bị nôn mửa hoặc xây xẩm mặt mày, đau xương nhức khớp. Bác sĩ nói khả năng lây nhiễm khá cao nếu có tiếp xúc, đụng chạm gần vào buổi tối. Nên tôi nghĩ tốt nhất vẫn là để em ấy ở một mình.
Chị nói xong, mọi người đều nghiêng đầu nghi hoặc nhìn về phía Kỳ Duyên. Xem kỹ, ở phần cổ lộ ra quả thật có nhiều vệt đỏ, xương quai xanh cũng có, rãnh ngực cũng có. Còn có... đôi môi sưng đỏ rách bươm chưa lành kia... Bên cạnh đó, hôm nay nhìn dáng vẻ của cô, thực sự cũng có chút giống như đau nhức xương khớp một tí...
Cảm nhận được ánh mắt dò xét của mọi người, và dưới cái liếc của chị, Kỳ Duyên không tự chủ đứng thẳng người, kéo kéo cổ áo lên, che lại, rồi ho khan một tiếng. Cô đột nhiên hiểu được vì sao hôm qua chị nhiệt tình như vậy, hiểu được vì sao chính mình bị hành chết lên chết xuống ở trên giường... hoá ra là vì... trên người cô có bệnh...
Mọi người thu tầm mắt. Người hiểu rõ thì cúi đầu sờ mũi nhịn cười, người không hiểu rõ thì mặc định tin theo, dù sao thì, nhìn dáng vẻ tự tin mặt không đổi sắc của chị, nói cái gì thì chính là cái đó.
Estelle nhíu mày, kia rõ ràng... là dấu vết hoan ái có được không? Nhưng ở hoàn cảnh như vậy, cô cũng không thể nói thẳng ra, vì vậy chỉ phải theo "Thế vì sao ban nãy cô đến gần cô ấy như vậy? Cô không sợ bị lây?"
- Tôi đeo bao tay. Bây giờ cũng là ban ngày. - Chị giơ tay lên, lắc lắc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng khảy khảy vài cái đầy thâm ý.
Estelle hiểu được hành động của chị, nắm tay hơi hơi siết lại, sắc mặt rất khó coi. Nhưng cô ta không phục "Được, chúng tôi quay chỉ có nhiều lắm 1 tuần, còn cô với cô ấy ở chung nhà thì sao? Cô đừng nói với tôi bệnh này hai ba ngày là hết nha."
Chị nhướn mày, liếc sơ qua Kỳ Duyên, nhún vai "Sắp tới chúng tôi ai ở nhà nấy."
Ơ? Ơ? Ơ? Kỳ Duyên ngơ ngác.
- Cô! - Estelle tức đến nghiến răng, nhưng sau đó như chợt nghĩ đến cái gì, cười "Vậy sức khoẻ của cô ấy không đảm bảo, có khả năng ảnh hưởng đến những người khác trong chương trình không?", cô tin rằng chiêu này sẽ có thể đánh bại được Minh Triệu.
Nhưng cô đắc ý hơi sớm.
- Tôi vừa rồi có nói, tình trạng này chủ yếu chỉ xảy ra vào ban đêm. - Chị vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt như cũ, sau đó hơi khom người, hạ thấp âm lượng, ánh mắt thâm thuý nói với Estelle, "Hơn nữa... em ấy có thể tham gia chương trình không, cô Estelle đây chẳng phải là người biết rõ nhất?"
- Cô! - Estelle nghẹn! Cô đến đây chủ yếu là vì muốn có cơ hội tiếp xúc với Kỳ Duyên! Nếu như bây giờ cô nói Kỳ Duyên không đủ sức khoẻ, vậy chẳng phải chính cô tự tìm thất bại? Nhưng dù vậy, bản