Nghề Này

Chương 48


trước sau


Minh Triệu bình thường vẫn luôn chuộng những outfit đơn giản khi ra đường hằng ngày, nhưng hôm nay, chị lại cố tình chọn một bộ blazer cut-out khá nổi bật với mảng khoét eo sâu hai bên đầy táo bạo, phần tay áo suông rộng cũng được cắt xẻ lộ ra cánh tay thon dài. Hôm nay chị, vô cùng hút mắt, nhưng cũng không kém phần quyền lực.

Từ lúc chị bước vào, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người chị.

- Đẹp xuất sắc em ơi. - Trấn Thành tặc lưỡi khen.

Chị cười gật đầu cảm ơn, chào xã giao mọi người, sau đó đi thẳng về phía Kỳ Duyên. Từ đầu đến cuối, Kỳ Duyên cũng chưa từng dời ánh mắt si mê của mình ra khỏi người chị, đến tận khi bị ST chọc "Nhìn gì mà nhìn dữ vậy ta?", cô mới hoàn hồn đứng dậy, hỏi "Sao Triệu đến đây?"

- Hôm nay Triệu có việc ra ngoài, nhưng nhớ tới Gấu bữa nay quay ở kho đông lạnh, sợ Gấu lạnh nên cố tình đem áo khoác tới cho Gấu. - Nói xong, phũ phũ cái áo khoác trên tay, vòng một vòng khoác lên người Kỳ Duyên, vô cùng thuần thục, không một động tác thừa, mà còn vô cùng ngầu lòi nữa.

Kỳ Duyên im lặng nhìn chị cẩn thận sửa sang lại áo khoác cho cô, dưới khoảng cách gần đến mức có thể cảm được lông mi chị khẽ chớp, khiến cho cô rung động không thôi. Chỉ là, lý do đưa áo khoác này cũng có chút quá có lệ?

Sửa sang tốt áo khoác, chị quay đầu nhìn một lượt, ánh mắt dừng lại trên người Estelle, lịch sự chào hỏi "Estelle."

Estelle chậm rãi gật đầu chào lại, dường như có chút kiêng dè nhìn chị.

- Nghe Kỳ Duyên nói cô không quen ở một mình nên muốn ở chung phòng với em ấy.

Dàn cast lập tức có tiếng xì xào, bởi vì hôm trước mọi người về sớm nên không biết đã xảy ra chuyện gì. Thanh Duy kéo Việt Phong lại, hỏi "Ủa, Phong, chuyện này là gì nữa vậy?"

Việt Phong đưa mắt nhìn tình hình trước mặt, sau đó thở dài kể lại sự việc cho mọi người, đa số ai cũng nhíu mày, có chút tức giận bất bình sau khi nghe xong. Chơi cái trò gì mà kỳ vậy?


- Ê, vậy là hôm nay tới đánh ghen nha. - BB Trần chợt hiểu, biểu tình bắt đầu nhiều chuyện lên.

- Suỵt, cái thằng bé này, đứng hóng chuyện thì nói nhỏ thôi, bớt bớt cái mặt chợ búa lại. - Đại Nghĩa ra dấu.

Estelle nhíu mày nhìn đám người ở một bên bắt đầu bàn tán kia, rồi thu tầm mắt trả lời.

- Đúng vậy. Nhưng chuyện này hình như cũng không liên quan đến cô? Cô là gì của cô ấy? - Biết ở các nước châu Á, mối quan hệ đồng tính vẫn là điều cấm kỵ của rất nhiều người, biết là một chuyện, nhưng nói ra được hay không lại là chuyện khác, cho nên cô không ngần ngại gì mà hỏi thẳng như vậy.

- Đúng thật là không liên quan đến tôi. Nhưng Kỳ Duyên ngại không dám nói, tôi chỉ đành nói thay em ấy. Gần đây em ấy trong người có bệnh, buổi tối rất dễ nổi mẫn đỏ trên người, nếu tiếp xúc gần với người khác thì khả năng bệnh tình tái phát rất cao, dễ bị nôn mửa hoặc xây xẩm mặt mày, đau xương nhức khớp. Bác sĩ nói khả năng lây nhiễm khá cao nếu có tiếp xúc, đụng chạm gần vào buổi tối. Nên tôi nghĩ tốt nhất vẫn là để em ấy ở một mình.

Chị nói xong, mọi người đều nghiêng đầu nghi hoặc nhìn về phía Kỳ Duyên. Xem kỹ, ở phần cổ lộ ra quả thật có nhiều vệt đỏ, xương quai xanh cũng có, rãnh ngực cũng có. Còn có... đôi môi sưng đỏ rách bươm chưa lành kia... Bên cạnh đó, hôm nay nhìn dáng vẻ của cô, thực sự cũng có chút giống như đau nhức xương khớp một tí...

Cảm nhận được ánh mắt dò xét của mọi người, và dưới cái liếc của chị, Kỳ Duyên không tự chủ đứng thẳng người, kéo kéo cổ áo lên, che lại, rồi ho khan một tiếng. Cô đột nhiên hiểu được vì sao hôm qua chị nhiệt tình như vậy, hiểu được vì sao chính mình bị hành chết lên chết xuống ở trên giường... hoá ra là vì... trên người cô có bệnh...

Mọi người thu tầm mắt. Người hiểu rõ thì cúi đầu sờ mũi nhịn cười, người không hiểu rõ thì mặc định tin theo, dù sao thì, nhìn dáng vẻ tự tin mặt không đổi sắc của chị, nói cái gì thì chính là cái đó.

Estelle nhíu mày, kia rõ ràng... là dấu vết hoan ái có được không? Nhưng ở hoàn cảnh như vậy, cô cũng không thể nói thẳng ra, vì vậy chỉ phải theo "Thế vì sao ban nãy cô đến gần cô ấy như vậy? Cô không sợ bị lây?"

- Tôi đeo bao tay. Bây giờ cũng là ban ngày. - Chị giơ tay lên, lắc lắc, ngón tay thon dài nhẹ nhàng khảy khảy vài cái đầy thâm ý.

Estelle hiểu được hành động của chị, nắm tay hơi hơi siết lại, sắc mặt rất khó coi. Nhưng cô ta không phục "Được, chúng tôi quay chỉ có nhiều lắm 1 tuần, còn cô với cô ấy ở chung nhà thì sao? Cô đừng nói với tôi bệnh này hai ba ngày là hết nha."

Chị nhướn mày, liếc sơ qua Kỳ Duyên, nhún vai "Sắp tới chúng tôi ai ở nhà nấy."

Ơ? Ơ? Ơ? Kỳ Duyên ngơ ngác.

- Cô! - Estelle tức đến nghiến răng, nhưng sau đó như chợt nghĩ đến cái gì, cười "Vậy sức khoẻ của cô ấy không đảm bảo, có khả năng ảnh hưởng đến những người khác trong chương trình không?", cô tin rằng chiêu này sẽ có thể đánh bại được Minh Triệu.

Nhưng cô đắc ý hơi sớm.

- Tôi vừa rồi có nói, tình trạng này chủ yếu chỉ xảy ra vào ban đêm. - Chị vẫn giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt như cũ, sau đó hơi khom người, hạ thấp âm lượng, ánh mắt thâm thuý nói với Estelle, "Hơn nữa... em ấy có thể tham gia chương trình không, cô Estelle đây chẳng phải là người biết rõ nhất?"

- Cô! - Estelle nghẹn! Cô đến đây chủ yếu là vì muốn có cơ hội tiếp xúc với Kỳ Duyên! Nếu như bây giờ cô nói Kỳ Duyên không đủ sức khoẻ, vậy chẳng phải chính cô tự tìm thất bại? Nhưng dù vậy, bản

lĩnh của Estelle bao nhiêu năm qua cũng không phải ăn chay, cô giả vờ bình tĩnh "Bên chúng tôi hoàn toàn có quyền huỷ hợp tác sau buổi photoshoot hôm nay."

Ý tứ đe doạ rất rõ ràng.

- Cô sẽ sao? - Chị không hề cố nửa phần cố kỵ, chỉ mỉm cười hỏi lại. - Tuy tôi không phải một doanh nhân nhiều kinh nghiệm, nhưng cũng biết người làm kinh doanh chỉ nói lợi ích.

Dứt lời, chị liếc nhìn một vòng nơi này, tỏ vẻ đếm đếm "Theo tôi thấy, ekip của chương trình bên cô cũng có hơn gần ba mươi người, tiền vé máy bay, tiền ăn ở đi lại, vận chuyển máy móc xem ra cũng không phải là một con số nhỏ.", sau đó tựa như nhớ ra cái gì, "Bên hợp đồng không có điều khoản nếu hợp tác bị huỷ sẽ phải có bên nào đền bù nhỉ?"


- ...! - Estelle tức đến trợn trắng mắt, cứng họng không nói được gì. Hợp đồng thực sự không có điều khoản bồi thường.

Xem Estelle không nói, thấy đến liền dừng, chị nói xong cũng không ở lại xem Estelle phản ứng ra sao, bởi vì kết quả nằm chắc trong tay chị. Minh Triệu xoay người chào hỏi mọi người rồi rời đi trước, trước khi đi còn liếc nhìn Estelle cười nhẹ đắc thắng. Nhưng là nửa cái nhìn cũng không thèm phát cho bạn Gấu đằng sau.

Thôi xong... bị đuổi! Bạn Gấu sau một thoáng ngơ ngác thì mới nhớ ra lời ban nãy của chị, khóc ở trong lòng nhiều chút.

Chuyện của Estelle sau đó cũng không thể làm gì. Người ta đều đến nói thẳng như vậy, nếu cô còn cứng rắn muốn ở cùng Kỳ Duyên thì ai xem cô ra gì, vì vậy chỉ có thể cắn răng nuốt vào trong.

Nhưng từ sâu trong lòng, Estelle có chút bội phục Minh Triệu. Đối mặt với những trường hợp này, hiếm có người phụ nữ nào có thể tự tin, bản lĩnh như chị. Chị có thể bắt chuẩn tâm lý cùng mục đích của bọn họ, không chỉ khiến cô không thể ở gần Kỳ Duyên, mà ngay cả Kỳ Duyên... xem vẻ mặt chỉ hận không thể chạy theo khóc lóc năn nỉ chị đó, Estelle thở dài, cô thua rồi.

Ở bên cạnh, mấy ông anh hàng xóm tụm năm tụm ba, tranh thủ vẫn còn giờ giải lao mà xì xầm.

Trải qua một màn vừa rồi, Trấn Thành cùng BB Trần đồng loạt giơ cái ngón.

BB Trần huých vai Trấn Thành một cái "Chị Triệu ghen sang anh ha."

Trấn Thành hài hước cười "Cái đó người ta gọi là... bạn nói gì không quan trọng, quan trọng là lúc nói câu đó thần thái bạn ra sao."

Nói xong, anh nhìn Kỳ Duyên "Bệnh thì ráng dưỡng nha em. Trời ơi tội ghê hong, mẫn đỏ gì mà toàn vết lớn lớn không ha."

Rồi mấy người còn lại cũng đệm thêm vào.

ST: Ủa nói vậy là, có người ra đường ở luôn hả mọi người ơi.
Đại Nghĩa: Ủa ST, em nói ai vậy, anh em mình ở đây ai mà ra đường ở? Duy em có biết là ai hong?
Thanh Duy: Anh em mình ở đây ai cũng độc thân vui tính, có mỗi anh Thành là có vợ. - Nói xong vẻ mặt hốt hoảng - Không lẽ anh Thành ra đường ngủ hả anh?

Cả bọn cười ầm lên, chỉ có Kỳ Duyên là khoé miệng giật giật, dở khóc dở cười, thật sự bất lực với mấy ông anh này.

Kết thúc giờ giải lao, cô và mọi người vẫn vào set như bình thường. Sản phẩm cuối buổi hoàn toàn không tệ, hơn nữa cộng thêm chuyện vừa rồi, mọi người đều mặc định là chương trình hiển nhiên tiếp tục.

Đạo diễn vừa mới nói kết thúc buổi shoot, Kỳ Duyên đã vội vội vàng vàng thu dọn chạy đi mất. Chạy ra tới xe mới ngẩn người, cô không biết chị đi đâu a. Thôi, đánh liều gọi điện vậy. Vốn nghĩ rằng chị sẽ không bắt máy, nhưng chị ngược lại bắt máy rất nhanh.

- Alo, Bé đang ở đâu?

- Gấu hỏi làm gì? Quay xong rồi à?

- Quay xong rồi, đi tìm Bé nè.

- Tìm tui chi? Tìm Estelle kìa.


- Ơ, thôi mà, Gấu với cô ấy đâu có gì đâuuu.

- Có hay không mấy người tự biết, tui đi chơi rồi, đừng có làm phiền tui. - Chị nói xong liền cúp máy, phũ phàng như thể người tối hôm qua mới vừa ăn thịt Gấu hoàn toàn không phải là chị.

Kỳ Duyên có cố gắng gọi lại mấy cuộc đều không được.

————

Sân bay

- Quyên, Quyên, bên này. - Chị nhìn thấy người phụ nữ đội nón beret đỏ thì vẫy vẫy tay.

- Hello bồ, lâu rồi không gặp, nhớ quá nhớ quá. - Ngọc Quyên từ xa nhìn thấy chị thì đã vội kéo vali lại, hai người ôm nhau thắm thiết.

- Đợt này về một mình, đi chơi tự do, đã luôn nha.

- Còn phải nói, mục đich là vậy mà. Mà tui đi lâu quá rồi, giờ cũng không biết chỗ nào hay chỗ nào vui, hong ấy Triệu lên tour đi.

- Tới luôn, hai đứa mình đi du lịch, Phan Thiết Mũi Né không? Mai đi liền.

- Gì ghê vậy, đi hai đứa thôi hả? Kỳ Duyên đâu, nó để bà đi một mình à?

- Kệ, ai làm gì làm. - Chị hừ một tiếng.

- Í a, giận nhau chứ gì? - Ngọc Quyên cười lớn, sau đó choàng vai chị - Tới luôn, tới luôn. Chị em mình đi cho đã.

- Chốt kèo, đặt vé mai bay. Bữa nay Quyên về nhà hay qua nhà Triệu?

- Mai bay hả, thế qua nhà Triệu đi. Mai mình đi luôn.

——————————————

Phải sang =))) không được ầm ĩ chợ búa ????



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện