Thấy chị thoả hiệp, Kỳ Duyên vội vàng gật đầu.
Cô bắt đầu vươn tay cởi áo choàng tắm của chị ra. Mà chị cũng không hề yếu thế, ngón tay thon dài đẩy rớt áo ngủ của Kỳ Duyên, lộ ra phần xương quai xanh xinh đẹp, nhẹ nhàng nuốt nước miếng một cái.
Kỳ Duyên một tay bắt lấy tay kia, cúi xuống nhìn chị, lại vừa lúc bắt gặp chị cũng đang ngẩng lên nhìn mình.
Lúc này, Minh Triệu mỉm cười, khoé môi cong thành đường cung quyến rũ, đôi mắt dài hàm cưới ý cười nhìn cô. Kỳ Duyên
Dưới khoảng cách gần như vậy, đến phiên Kỳ Duyên nuốt nước miếng...
Chị, thực sự quá đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách, cô cảm thấy hồn phách chính mình đều mau bị chị câu đi mất rồi.
Cô giống như bị mê hoặc, ánh mắt có chút dại ra, nâng tay vuốt ve khuôn mặt chị... rồi sau đó từ từ nghiêng đầu hôn xuống.
Ánh mắt Minh Triệu loé loé, hé miệng đáp lại, sau đó ôm lấy Kỳ Duyên lăn sang một bên, lật người đem cô đè ở phía dưới.
- Bé... - Thanh âm Kỳ Duyên khàn khàn.
- Bé đổi ý rồi... đêm nay Gấu nằm dưới đi... - Chị dùng một ngón tay chặn ở bên miệng cô, khẽ cười.
Dứt lời, không chờ cô kịp phản ứng, chị đã cúi đầu mạnh mẽ hôn xuống, môi lưỡi giao triền, nụ hôn sâu có chiều hướng lan tràn, khiến nhiệt độ căn phòng thoáng chốc nóng lên.
Chờ đến khi Kỳ Duyên đã là hít thở không thông mà nhẹ nhàng đẩy chị ra, Minh Triệu mới miễn cưỡng vừa lòng buông tha đôi môi đã sưng đỏ của cô. Chị liếm liếm môi mình, ánh mắt híp lại, từ trên xuống dưới đem thân thể của cô đánh giá một lần.
Kỳ Duyên có chút mê mang nhìn chị, lại từ trong đôi con ngươi kia nhìn thấy sự chiếm hữu cùng dục vọng như ngọn lửa lớn dần... theo sau chính là từng chút chụt-chụt ái muội vang vọng, trên da thịt trắng nõn của cô cũng dần dần hiện lên những dấu vết đỏ xanh. Tiếng thở dốc cũng trở nên nặng nề.
- Rất quyến rũ nha... - Chị ở bên lỗ tai cô phả vào hơi nóng, khiến cho Kỳ Duyên rụt rụt người vì nhột.
Ánh mắt chị ám ám, mục tiêu chuyển sang phần vai cổ của đối phương. Từ lần trước, chị phát hiện vùng cổ gần xương quai xanh của Kỳ Duyên rất mẫn cảm, chỉ cần nhẹ nhàng đụng vào thì cô liền sẽ rụt người lại, hơn nữa toàn bộ vùng cổ cũng sẽ trở nên đỏ bừng.
Lúc này đây, Minh Triệu thích thú ở trên người Kỳ Duyên nhẹ nhàng liếm láp xương quai xanh, Kỳ Duyên vì ngứa, vì nhột mà căng thẳng co người lại, khiến cho hõm xương càng trở nên sâu hơn.
Chị mỉm cười, đặt cằm của mình vào đó, miệng vừa lúc ở bên cạnh chiếc cổ trắng nõn non mềm kia, hé miệng liền cắn đi lên, không chút ngoài ý muốn nghe thấy một tiếng hít hà nặng nề của cô.
- Rên thành tiếng đi... - Chị ở bên tai cô, giọng nói có chút kiều mị dụ dỗ.
Mặt Kỳ Duyên đỏ bừng, thầm than một tiếng yêu nghiệt, nhưng vẫn cắn chặt răng không phát ra tiếng.
Thấy cô bộ dáng liều chết cũng không rên kia, chị hơi hơi nhướn mày, bàn tay vuốt ve dọc theo phần eo mà vạn người mê như điếu đổ kia, ngón tay theo chuyển động hình tròn mà du tẩu, khiến Kỳ Duyên cong mình run rẩy, tiếng thở dốc càng thêm nặng nề.
- Bé... - Kỳ Duyên vội vàng nắm lấy tay chị.
- Ngoan... - Chị cũng không vội tránh thoát, chỉ là ngẩng đầu nhìn cô. Mắt chạm mắt, Kỳ Duyên rốt cuộc hiểu được cái gì gọi là mị nhãn như tơ, cô từ trong mắt chị nhìn thấy nồng nhiệt, lại dụ hoặc vô cùng...
Minh Triệu cảm nhận cánh tay kia buông nhẹ, khoé môi dần dần cong lên, tiếp tục hướng phía dưới thăm dò.
- Tách chân ra, ngoan...
Khuôn mặt Kỳ Duyên đỏ ửng lên, sau một hồi thẳng lăng lăng nhìn chị thì như ma xuôi quỷ khiến, hai chân từ từ mở lớn.
Cách một lớp vải thun lạnh, động tác khiêu khích càng trở nên dễ dàng hơn bao giờ hết. Không cần bao lâu, cô đã cảm thấy phía dưới ướt một mảng không nhỏ. Mà nguyên bản còn cố gắng cắn răng nhất quyết không ra tiếng, lúc này nặng nề thở, cổ họng tràn ra vài âm thanh "Ưm... A..."
- Dễ nghe nhiều. - Chị quyến rũ cười, sau đó không chút kiêng dè đem lớp vướng bận kia cởi ra, vứt sang một bên.
- Dùng tay như thế này dễ chịu sao? - Ngón tay chị thong thả mà xâm nhập, bởi vì chất dịch tiết ra ướt đẫm mà quá trình không tốn một chút sức lực nào.
- D.. Dễ.. chịu... Ưm.. Bé... chậm.. chậm một chút.... - Kỳ Duyên rốt cuộc buông thả, trong miệng rên rỉ dần dần trở nên sắc tình.
- Thả lỏng, dừng căng chặt như vậy, sẽ bị thương. - Cảm nhận ngón tay mình bị kẹp chặt, chị nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt cô, cúi đầu hôn xuống an ủi.
Cô hé miệng đáp lại cái hôn của chị, lực chú ý đều dùng để quấn quýt môi răng, cho nên thân thể cũng theo đó buông lỏng không ít.
Hôn xong, Kỳ Duyên cả người mềm nhũn... chỉ là khoái cảm ở bên dưới vẫn đánh úp lên, khiến cô hổn hển thở dốc.
- A.. ha... Ưm...
Kỳ Duyên nghe ở bên tai thanh âm chị khàn khàn "Gấu thích không?..."
!!!
Câu này, bình thường vẫn là cô hay dùng để hỏi chị cái này cái kia, còn chị thì rất ít khi nào hỏi như thế. Không nghĩ đến, lúc này đây lại chị đem lên dùng trên giường, thực sự khiến cô sắc mặt bạo hồng...
- Th... Thích... - Nghẹn một lúc, liền chỉ có thể nghẹn ra một chữ như vậy.
Tiếng cười của chị càng thêm trầm thấp "Thích... là thích dùng tay như thế này sao? Hay là thích Bé dùng lưỡi...?", nói rồi hơi dịch người xuống, hai tay tách chân cô ra rộng hơn, đầu lưỡi chuẩn xác nhắm thẳng khe hở mà