- Gấu ơi, xong chưa? - Minh Triệu kéo hai cái vali của mình ra ngoài phòng khách, uống xong miếng nước vẫn chưa thấy Kỳ Duyên đâu thì gọi.
- Ơi, chờ Gấu xíu. - Phía trong phòng, Kỳ Duyên vội vàng kiểm tra lại một lần rồi cũng đẩy vali của mình ra ngoài.
- Đi thôi. - Chị cầm lấy chìa khoá bỏ vào trong túi, lấy một chùm dự phòng thảy cho cô rồi chuẩn bị tắt đèn.
- Ủa cái đồng hồ của Gấu đâu rồi ta? - Kỳ Duyên sờ sờ tay mình, ngó qua ngó lại rồi chạy về bàn trang điểm, xém tí thì quên. Từ từ, sao cứ thấy thiếu thiếu cái gì á ta. Rồi rồi, cái gối hơi.
- Nhanh lên, trễ giờ. - Chị nhíu mày, trách "Hôm qua đã kêu kiểm tra cho kỹ rồi mà không nghe, nằm lướt Tiktok riết rồi giờ vầy đó."
Kỳ Duyên cầm vội cái gối theo, sau đó cười làm lành, dưới cái liếc của chị thì sờ sờ mũi, không dám hó hé gì cụp đuôi chạy.
- Mai mốt mà còn vậy tui nhốt ở nhà luôn. - Chị ngồi lên ghế lái, nhìn sơ đồng hồ, không vui nói.
- Thôi mà, Gấu xin lỗi màa. - Kỳ Duyên chỉ biết mím môi, khều khều chị xin lỗi, tại hôm qua cô lướt điện thoại nghiện quá...
Nếu có ai đó bên ngoài thấy cảnh này, chắc cũng mắt chữ A mồm chữ O mất, Hoa Hậu Kỳ Duyên từ khi nào mà hiền dữ vầy nè. Nhớ hồi nào mấy show thực tế mà ai có hơi lớn tiếng xíu là tới công chuyện với cô rồi, làm gì có bộ dáng cẩn thận năn nỉ như này.
Tới sân bay làm hết thủ tục checkin này đó xong thì cũng chỉ dư lại hơn mười lăm phút là tới giờ lên máy bay, từ đầu đến cuối chị đều không nói tiếng nào, tuy không có vẻ gì là bực dọc, nhưng khuôn mặt đanh lại, chỉ thế thôi cũng đủ khiến cả đám rén ngang, anh Tùng với anh Hoà đều thực ăn ý né né một bên không dám chọc tới.
Bốn người ngồi chờ ở băng ghế, nhân lúc chị nói muốn đi vệ sinh, hai người mới kéo Kỳ Duyên hỏi "Ê, em chọc giận gì Triệu hả? Sao mặt căng thẳng vậy?"
Kỳ Duyên nâng mắt nhìn theo bóng lưng chị, sau đó cười xấu hổ "Hôm qua Triệu kêu em check vali lại, mà em nằm lướt điện thoại xong quên mất, nãy trước khi đi hơi quên cái này cái kia."
Hiểu rồi, anh Hoà cười cười, còn anh Tùng thì cong ngón tay gõ đầu cô một cái "Gan."
Lúc Minh Triệu trở về, thấy ba người chau đầu ghé tai nói nhỏ, Kỳ Duyên còn là len lén nhìn mình thì chống nạnh "Nói xấu gì tui đó?"
- Không.. không có. - Kỳ Duyên không dám thở mạnh.
- Đâu có... anh hỏi Duyên mấy cái linh tinh thôi. - Anh Hoà cười, nói đỡ.
Chị nhướn mày, biểu tình rõ ràng là không tin, nhưng cũng không có hỏi thêm. Bất quá, mọi người đều cảm thấy tâm tình chị tốt hơn nhiều, ít nhất là không có căng mặt như hồi nãy, thi thoảng cũng nói đùa vài câu. Kỳ Duyên đứng ở bên cạnh đưa chai nước cho chị "Bé khát nước không?"
- Khát, Bé xin. - Chị gật đầu, cầm lấy chai nước uống một ngụm.
Thấy chị hoà hoãn lại, Kỳ Duyên lúc này mới hoàn toàn yên tâm, nghĩ tới không khí trên xe ban nãy, cô rùng mình, mai mốt đánh chết cô cũng không nhây vậy, tởn tới già.
Lên máy bay, tới chỗ của mình, "Gấu ơi, để lên giùm Bé với.", chị đưa cái giỏ của mình cho cô. Kỳ Duyên cầm lấy để lên khoáng chứa đồ, rồi nhìn lại vé "27AB, là hai cái ghế này luôn á.", nói rồi ngồi vào bên trong.
Ổn định vị trí, Kỳ Duyên lấy camera ra chuẩn bị quay vlog của mình, còn không quên quay sang chị "Triệu vui không? Triệu đi máy bay bé vui không?"
Có lẽ là có chút mệt mỏi, vì cũng khuya rồi, chị loay xoay tìm một tư thế thoải mái, sau đó có điểm ngơ ngác hướng về camera, theo thói quen dùng tone giọng nhão nhão "Mắc óii..."
- Hở?
- Mắc ói...
Kỳ Duyên vội tắt camera, tháo seat belt "Triệu đổi chỗ với Gấu đi, ngồi kế cửa sổ thoải mái hơn tí nè.", bởi vì bên cạnh còn có nhiều người, nên cô cũng sửa xưng hô lại.
- Thôi không sao đâu. - Chị ngả đầu vào ghế, lười đứng lên đứng xuống quá.
Kỳ Duyên trừng mắt "Không sao gì mà không sao, đổi chỗ nhanh lên, tí mà ói mắc công tui hốt chứ không ai."
Chị bĩu môi, nhưng trong lòng cũng có chút ấm áp, đứng dậy đổi chỗ với cô.
- Nè hai cô em, tụi tui ăn cơm tối rồi, không cần ăn cơm chó. - Anh Tùng ngồi ở phía sau chồm lên chọc.
- Ý kiến à? - Kỳ Duyên cùng Minh Triệu đồng thanh quay xuống hỏi.
Anh Tùng liếc mắt nhìn hai người, tỏ vẻ khinh thường.
Xong xuôi đâu đó hết rồi, Kỳ Duyên mới lại lôi camera ra quay linh tinh thêm một xíu rồi nói "Chúc mọi người ngủ ngon nhaaa.", vừa nói xong chưa kịp làm gì bất ngờ đã bị một cái mền chụp lên đầu, kèm theo hai chữ "Ngủ đi." của người bên cạnh.
Đèn trên máy bay tắt dần, còn chưa kịp bay được mười phút thì chị đã ngủ say mất. Kỳ Duyên nghiêng đầu nhìn chị, không thể hiểu được mà mỉm cười, vươn tay chỉnh chỉnh góc chăn cho chị rồi mới yên tâm nhắm mắt.
Nửa đêm, có lẽ là do đi qua vùng thời tiết xấu, máy bay rung lắc không nhẹ khiến cô bừng tỉnh, phản ứng đầu tiên là quay sang nhìn chị, thấy chị vẫn còn ngủ nhưng bởi vì điểm tựa đầu không vững mà đôi mày đã hơi nhíu nhíu thì vội luồn tay lót sau gáy chị, ngồi nhích lại nhẹ nhàng để chị tựa lên vai mình.
Ngồi một hai phút, cô nhìn chị, nhíu mày, bởi vì hai người chiều cao ngang nhau, nên khi tựa lên