- Chứ sao mà buồn?
Kỳ Duyên đem chuyện hôm đó kể lại, "[...] Lúc sau em nói vậy đó, mà Triệu không trả lời, đánh em kêu em đi ngủ đi xong rồi xoay mặt chỗ khác. Rồi mấy hôm sau còn né em nữa."
Diệp Lâm Anh thật muốn đỡ trán một cái "Xoay mặt đi chỗ khác là tại người ta ngại. Em đột ngột vậy ai mà không ngại? Da mặt chị Triệu có dày như em đâu.", vừa nói vừa ký đầu bạn Gấu.
- Nhưng mà sau đó Triệu tránh mặt em!
- Sao em nghĩ vậy?
- Mấy bữa nay Triệu cứ chui vô phòng làm việc từ sáng tới chiều, còn khoá cửa nữa. Bình thường có gì đi nữa thì cũng có bao giờ Triệu khoá cửa đâu. Em ở ngoài gõ suốt mà cũng kêu đang bận không cho vào.
- ... Ngoài cái đó ra thì sao? Như ăn cơm tắm rửa đi ngủ, chị Triệu có gì khác thường không?
Nhắc đến này, Kỳ Duyên lại buồn bực "Không có. Ăn uống bình thường, ngủ nghỉ bình thường."
- Hai người có... tương tác thân mật không?
Kỳ Duyên gật đầu, "Nhưng mà nó lạ lắm Cún ạ. Triệu cứ như đi guốc trong bụng em í, cứ mỗi lần em muốn nhắc tới chuyện này, là Triệu là lao vào ôm em rồi gì đó đủ kiểu làm em không nói được, kiểu như thấy chắc do mình suy nghĩ lung tung."
Càng nghĩ càng không thể hiểu được "Em thừa nhận là em có chút đường đột thật, nhưng mà cũng đâu tới mức làm Triệu phải tránh mặt em đâu? Cún có thấy vậy không?"
Người ta cũng biết tổn thương mà?
- Em có muốn gọi cho Triệu hỏi luôn không? Nếu mà giáp mặt nhau không được thì hỏi qua điện thoại.
Kỳ Duyên liếc mắt xem thường, "Cún có thấy ai nói mấy chuyện này qua điện thoại chưa? Tự dưng ở đâu người yêu gọi điện thoại hỏi sao tránh mặt trong khi vẫn ở chung mỗi ngày..."
- Tự em cũng biết nói là hai người vẫn ở chung mỗi ngày, vậy mà có chuyện thì không kiếm Triệu đi giải quyết? Bị vụ này vài lần rồi mà chưa tởn phải không? - Thật sự hận rèn sắt không thành thép.
Kỳ Duyên lại không cho là đúng "Tính chất khác nhau..."
- Từ từ, hỏi câu khác, tí nữa uống say em về đâu?
- ... - Do dự, rối rắm, về thì lại suy nghĩ linh tinh, mà không về... thiếu hơi chị thì cô sợ ngủ không được!
- Aissss! - Cô vò rối mái tóc, thật khó quyết định.
- Hay là em về nhà đi? Em đi vầy chị Triệu sẽ lo á.
- Em không về! - Thực mạnh mẽ, dứt khoát, cánh tay còn hất ra như để thể hiện quyết tâm của mình. Bất quá say xỉn, trọng tâm bạn Gấu ngồi trên ghế cũng không vững, hành động quá khích này làm cô loạng choạng thiếu chút té ngã, may mắn Diệp Lâm Anh nhanh tay lẹ mắt mà đỡ lấy.
Cuộc trò chuyện lại rơi vào trầm mặc, một lúc sau...
- Nói nghe nè... - Diệp Lâm Anh đột nhiên khều cô một cái, Kỳ Duyên quay đầu nhìn, Diệp Lâm Anh do dự, hỏi "Nhà hai người đang ở hiện tại, là nhà em phải không?"
- Òo. - Cô gật đầu.
Diệp Lâm Anh vẻ mặt "em có ổn không vậy" mà nhìn chằm chằm cô. Kỳ Duyên ngơ ngác, sau đó như chợt hiểu được, vỗ trán một cái.
Giờ chị đang ở nhà cô, cô không về đó thì còn có thể đi đâu được.
Ôi trời..
- Em qua nhà Cún ở mấy hôm được không? Chứ về nhà cứ bị bức bối thế nào ấy.
- ... - Củ khoai lang nóng rơi đến trên tay...
- Lỡ chị Triệu hỏi thì sao? Không lẽ em tính tắt máy không trả lời à?
- Thôi mà Cún đừng hỏi nhiều nữa, em chưa biết. Giờ Cún có cho em ở nhờ vài hôm không?
- Ở thì không thành vấn đề, nhưng mà Cún nói trước, chuyện này em xử lý cho khéo, đừng có mà nông nỗi như mấy lần trước. Lỡ có bị gì nữa Cún cũng không có giúp nổi em đâu.
- ... - Kỳ Duyên gật đầu, nhưng với tình trạng này thì Diệp Lâm Anh cũng chỉ lắc đầu thở dài, không biết con bé có nghe lọt tai những gì mình nói không nữa.
————————
Tầm hơn chín giờ tối, Minh Triệu lái xe về đến cổng liền thấy cả căn nhà tối thui. Trong đầu có chút nghi hoặc, bạn Gấu đâu rồi ta, không lẽ đi ra ngoài? Chị lấy điện thoại ra check thử, cũng đâu có tin nhắn nào đâu. Ê đi hong nhắn là kỳ nhaaa, hong có chơi dzậy nhaaa.
Tắt máy xe, chị tra chìa khoá vào cửa. Ủa khoá nè... nhưng mà không có ổ khoá. Này lại càng không bình thường, nếu đi ra ngoài thì ít nhất cũng phải khoá cửa đàng hoàng chứ, không lẽ bạn Gấu quên? Quên thiệt là tối nay về tui tẩn cho một trận, cửa nẻo quan trọng mà vậy đó.
Vào trong, không có gì bất thường, chị gọi thử một tiếng "Gấu ơi!" cũng không có ai trả lời, gọi điện thì máy bận liên tục.
Minh Triệu hơi nhíu mày, nhưng chỉ nghĩ có lẽ cô có việc gì đó gấp chưa kịp nói nên cũng tạm thời để qua một bên, tắm rửa ăn cơm trước.
Từ phòng tắm bước ra, chị lau sơ mái tóc rồi điều chỉnh ánh đèn, ngồi tựa lưng vào giường đọc tài liệu về các loại vải cũng như ý tưởng hoạ tiết. Thật ra mấy hôm nay chị hay nhốt mình trong phòng là vì đang ấp ủ một bộ sưu tập tự mình thiết kế.
Lần trước sau khi nghe xong đề xuất của bạn Gấu, chị cảm thấy có thể thực hiện được, cho cả mảng kinh doanh cũng như là để tăng độ kết nối của hai người. Còn vì sao không nói cho bạn Gấu, vì chị muốn dành một bất ngờ lớn cho cô. Trước nay đều là bạn Gấu tạo bất ngờ cho chị, nào là tặng hoa tặng quà, nào là chuẩn bị những cuộc hẹn hò lãng mạn. Còn chị thì dường như rất ít khi chủ động làm gì đó.
Cho nên lần này quyết tâm sẽ cố gắng làm được một bộ sưu tập của chính mình dành riêng cho bé Gấu nhà mình.
Chăm chú làm việc đến đâu