Hai ngày sau, chị không có xuất hiện những triệu chứng bất thường gì khác, Kỳ Duyên mới tạm yên tâm một chút, bắt đầu chuyển sang dò hỏi chị về vấn đề về nhà.
- Chị, chúng ta có thể xuất viện về nhà rồi. - Kỳ Duyên ngồi xuống bên cạnh giường, nhá trước một câu sau đó quan sát phản ứng của Minh Triệu.
- Về nhà hả? - Chị trầm ngâm một chút, ngón tay không tự chủ mà siết nhẹ lấy tấm chăn, biểu lộ ra bất an.
- Ừm. Nhà của chúng ta, sẽ đẹp hơn nơi này nhiều.
Do dự một lúc, chị nghiêng đầu hỏi "Ở nhà có thể chơi đàn không?"
Bệnh viện có một khu sinh hoạt lớn dành cho bệnh nhân, nơi đó có đặt một cây piano cực kỳ đẹp. Có một lần Kỳ Duyên thấy tâm trạng chị không tốt nên lôi kéo dụ chị ra ngoài chơi một chút. Vốn dĩ ban đầu chị còn e dè, gặp người lạ đi qua luôn là nép sát vào sau lưng cô, khu sinh hoạt đông người thiếu chút đem chị doạ khóc. Không nghĩ đến vừa nhìn thấy cây piano, hai mắt chị lập tức sáng lên, lôi kéo cô nói chính mình hình như biết chơi đàn, muốn thử lại một chút.
Kỳ Duyên cũng vui mừng, liền dẫn chị qua đó. Cô thấy chị đặt hai tay lên phím đàn, nhắm mắt cảm thụ một chút rồi nhẹ nhàng lướt trên mặt phím. Hôm đó chị chơi thực sự vui vẻ, lúc trở về còn luyến tiếc không ngừng khiến Kỳ Duyên phì cười, chỉ phải hứa hôm sau lại đưa chị xuống nữa.
Quay lại hiện tại, nghe chị hỏi, cô liền cười "Có thể, ở nhà cũng có một cây đàn piano siêu lớn."
Thấy chị lung lay, Kỳ Duyên lại tiếp tục dụ dỗ "Ở đó còn có một khu vườn nhỏ, lúc trước mỗi ngày chị đều sẽ ra đó chăm sóc cây."
- Có ban công, ban đêm thích hợp để ngắm trăng, gió thổi cực kỳ mát mẻ.
- Trong phòng tắm còn có một bồn tắm lớn, chị rất thích ở trong đó, đốt nến hương rồi ngâm mình thư giãn. - Kỳ Duyên từ từ kể ra, nhớ lại mỗi một lần chị đều quên không mang khăn tắm thì nghịch ngợm chớp chớp mắt - Chị còn sẽ quên không mang khăn tắm theo.
Nghe đến đây, không biết trong đầu đang liên tưởng đến hình ảnh gì mà đột nhiên Minh Triệu có chút đỏ mặt... ngay cả vành tai cũng trở nên hồng hồng.
Kỳ Duyên nhìn chị, trong lòng rung động không thôi. A, quá dễ thương, làm sao bây giờ, cô hiện tại rất muốn chạy đến cắn một cái...
- Ở nhà... còn có thể... còn có thể gặp bạn Gấu không? - Chị mím môi, thật cẩn thận mà hỏi, ngữ khí nhẹ nhàng như móng vuốt mèo con cọ vào lòng người.
Xong, Kỳ Duyên cảm thấy chính mình thật sự không có lối thoát. Ánh mắt cô thoáng chốc trở nên nhu hoà, cười khẽ "Có thể. Mỗi ngày, mỗi giờ, mỗi phút, mỗi giây đều có thể gặp bạn Gấu. Cho dù có đuổi, bạn Gấu cũng sẽ không đi."
Nói rồi bạn Gấu đứng dậy, đưa tay vuốt ve tóc chị, nhướn một bên mày "Vậy bây giờ chúng ta tiếp tục ở đây là hay là về nhà?"
- Về nhà. - Chị cười.
———————————
- Bé.. à, chị Triệu, tới nơi rồi.
Chị đột nhiên nói "Nếu bạn Gấu không quen gọi chị, vậy thì gọi theo cách bạn Gấu muốn đi.", mỗi lần kêu chị là thấy một lần sượng luôn á.
- A? - Kỳ Duyên hai mắt sáng rực - Đượcccc! - Sau đó vui vẻ đi mở cửaaa.
Nhìn bóng dáng cô bé lon ton đi ở phía trước, chị cúi đầu, khoé môi nhẹ nhàng cong lên, đổi một cái xưng hô thôi mà, vui vậy sao?
Kỳ Duyên cảm thấy, đưa chị về nhà sớm là một quyết định vô cùng đúng đắn. Bởi vì từ sau khi trở về, chị rõ ràng là hoạt bát hơn, vui vẻ hơn. Quan trọng nhất chính là, mất đi ký ức Minh Triệu, lúc này đây hoàn toàn ỷ lại vào Kỳ Duyên, điều này khiến cho bạn Gấu vui như mở cờ trong bụng.
Buổi tối, tuy rằng lúc ban đầu có chút ngượng ngùng, nhưng chị không hề bài xích việc ngủ chung một cái giường. Lúc nằm xuống, chị cố gắng nằm nhích ra ở mép giường, nhưng cơ thể đã hình thành phản xạ thói quen, không đến nửa đêm, chị đã lăn sang chui vào lòng bạn Gấu làm ổ. Bạn Gấu cười khẽ, vòng tay ôm lấy chị, dĩ nhiên là chỉ ôm thôi, không dám làm gì khác.
Trải qua hai ngày thích ứng hoàn cảnh, quen dần với những tương tác thân mật của Kỳ Duyên, cũng hiểu rõ bạn Gấu đối với mình hữu cầu tất ứng, Minh Triệu liền dỡ xuống bộ dáng rụt rè, không chút khách khí mà sai vặt bạn Gấu.
- Bạn Gấu, chị đóiii. - Kỳ Duyên lật đật đeo tạp dề, vào bếp.
- Bạn Gấu, chị muốn ăn tôm.
Kỳ Duyên "Ách" một tiếng, khựng lại, "Nhà mình hết tôm rồi, Gấu làm đỡ thịt gà nha, tí nữa Gấu đi mua rồi chiều ăn nha."
Chị bĩu môi, không cao hứng gật đầu.
- ... - Hai mươi phút sau, một đĩa tôm được luộc chín, lột vỏ sạch sẽ trộn với salad đã được để trên bàn.
- Bạn Gấu, chị muốn đi chơi. - Kỳ Duyên lập tức đi thay đồ, cầm chìa khoá, ra xe.
- Bạn Gấu, chị muốn cái đó. - Chị chỉ vào xe bán kẹo bông gòn. Kỳ Duyên ban đầu không chịu, nói là không tốt. Chị bĩu môi, Kỳ Duyên rút tiền "Bán cho con 2 cây."
- Bạn Gấu, cái này dễ thương quá. - Chị một bên kéo tay cô, một bên cầm lấy cài tóc sừng hươu màu đỏ. Chưa đầy hai giây sau, cái cài tóc đó đã nằm ở trên đầu chị.
- Bạn Gấu, không đeo hả? - Chị chớp chớp mắt. Kỳ Duyên đỏ mặt vì ngượng, nhưng gặp phải ánh nhìn chờ mong từ chị, cô hít sâu một hơi, cầm một cái khác đeo lên.
Aizzzzz, Gấu ơi, liêm sỉ đâu, nghị lực đâu, nhặt lênnnn!!!
—————
- Bé ơi, mấy người bạn của mình nói muốn qua thăm Bé. - Kỳ Duyên tắt điện thoại, leo lên giường nhẹ nhàng ôm chị dò hỏi. Cô cảm thấy cả người chị lập tức cứng đờ, mím môi có vẻ bất an thì vội nói - Nếu Bé chưa muốn thì cũng không sao. Gấu nói lại với mọi người là được.
- Mấy người đó... là hai người lúc trước hả?
- Ừm, còn có thêm một vài người khác nữa.
- Đều chơi thân hết?
- Rất thân nữa là đằng khác. Trong cả nhóm thì chắc Gấu với Bé quen nhau trễ nhất rồi. - Bạn Gấu nhăn mặt rầu rĩ.
Minh Triệu bị ngữ khí đầy mùi chua cùng bộ dáng buồn bã của Kỳ Duyên chọc cười, nhéo nhéo mũi cô "Quen trễ nhất, nhưng mà dính nhau nhiều nhất không phải sao?", nói xong mới cảm giác không khí này có chút... lạ lạ... vội xoay đi chỗ khác.
Kỳ Duyên lại càng khỏi phải nói, cô bị hành