Nghe vậy, Minh Triệu trừng to mắt, lắp bắp chỉ vào chính mình "Là... là chị hả?"
Nhận được cái gật đầu xác định của toàn bộ người ở đây, chị lúc này mới tin, nhưng vẫn còn lấn cấn "Sao... sao nhìn khác quá vậy?", rồi, có người nhìn không ra mình luôn kìa.
- Siêu mẫu Minh Triệu, có tiếng là thét ra lửa trong công việc đó. - Travis cười ha hả chọc ghẹo, nhưng nói xong lập tức cảm giác có chút lạnh sống lưng, vừa nhìn đã thấy chị bắn một cái ánh mắt về phía này.
Quá đáng sợ! Travis lập tức thu cợt nhả, ngồi lại nghiêm chỉnh. Kỳ Duyên ở bên cạnh nhìn một màn này, cười trộm trong lòng. Đừng tưởng người ta mất trí nhớ là mấy người có thể khi dễ được. Hai ngày vừa rồi Kỳ Duyên triệt để mà trải nghiệm, cho dù không có ký ức, nhưng có một số thứ giống như đã hình thành thói quen, chỉ cần chị liếc mắt một cái, cả người cô đều không tự chủ được mà run lên, uy lực không hề giảm bớt.
Chị lại quay sang Kỳ Duyên, tò mò "Nãy bạn Gấu nói là chị dạy hả? Thiệt hong?"
- Thiệt. Không những được dạy mà còn bị đánh nữa. - Kỳ Duyên tranh thủ oán giận.
- Ai đánh? Chị đánh hả? - Chị ngạc nhiên, cảm thấy mình đâu có dữ vậy đâu ta...
- Mỗi ngày mỗi bị đánh luôn á, đi không thẳng bị đánh, đi sai nhịp bị đánh, không thăng bằng bị đánh, chạy bộ không nổi bị đánh. Ăn nhiều cũng bị đánh, ăn ít cũng bị đánh... - Không nhắc thì thôi, nhắc tới là nổi hết da gà, Kỳ Duyên không tự chủ được rùng mình một cái, thời gian đó cả người bạn Gấu bầm dập thấy thương.
- Bạn Gấu kể thấy ghê quá à. - Một cái bốp vào vai Kỳ Duyên. Cả đám liền trừng to mắt, không tự chủ được nuốt nước miếng. Sao mất trí nhớ mà cái quánh bạn này không quên vậy?
Mà Kỳ Duyên cũng chỉ biết cười cười, chịu đựng thành thói quen rồi. "Mọi người ngồi, em đi lấy trái cây cho mọi người ăn."
Kỳ Duyên vừa đứng dậy, chị đã vội nắm lấy tay cô, vẻ mặt lo lắng.
- Chỉ một xíu thôi, chờ Gấu tí, ngoan. - Kỳ Duyên vỗ vỗ tay chị, cười. Mặc dù không muốn, chị cũng từ từ buông lỏng ra, nhưng vẫn nhìn thân ảnh của cô.
Kỳ Duyên đi rồi, chị liền có chút không được tự nhiên mà rụt rụt người lại, cũng không thoải mái nói chuyện như vừa nãy. Chị Khánh nhìn phản ứng của Minh Triệu, cảm thấy rất mới lạ, tò mò hỏi "Em nhớ được bé Duyên là ai hả?"
Chị lắc đầu.
- Ủa, vậy sao em... - Đỗ Long ngơ ngác, không biết dùng từ như thế nào.
- Em... em cũng không biết. Nhưng mà bạn Gấu... bạn Gấu... đối xử với em... ừm... rất.. ừm.. rất tốt. - Chị cúi mặt, hai ngón tay xoắn xuýt đan vào nhau, nhỏ giọng nói, nếu như nhìn kỹ còn có thể thấy hai bên má chị nhẹ nhàng đỏ lên.
Biểu cảm này dĩ nhiên không qua được mắt cả nhóm, mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cười thầm. Tình yêu quả nhiên kỳ diệu.
- Những chuyện trước đây em không nhớ thiệt hả? Vì sao hai đứa quen nhau em có nhớ không?
- Em... bạn Gấu có kể qua.
- Về Noix thì sao?
- Noix? - Chị ngơ ngác.
- Là brand thời trang do em mở.
- Noix... noix... - Chị lẩm bẩm, thực sự cố hồi tưởng lại một chút. Nhưng chị cảm thấy nhịp tim của mình tăng mạnh, đầu cũng đột nhiên đau vô cùng, hai tay vội ôm đầu, sắc mặt tái nhợt đi. "Aaa.. đau quá!"
Trong lúc mọi người ngỡ ngàng luống cuống trước phản ứng của Minh Triệu, Kỳ Duyên đã nhanh chóng từ phòng bếp lao ra, vội vàng ôm lấy chị vỗ nhẹ "Bé, bình tĩnh... từ từ thôi, đừng suy nghĩ nhiều... thả lỏng một chút sẽ không đau nữa..."
Minh Triệu ngả vào trong lòng Kỳ Duyên, hơi thở phập phồng qua một lúc mới dần dần ổn định.
- Bé... ổn không?
Lúc này chị mới nhẹ nhàng gật đầu, nhưng vẫn là ôm lấy Kỳ Duyên không buông.
Xác nhận chị thực sự không sao rồi, Kỳ Duyên lúc này mới nổi bão, nhìn về phía những người còn lại, lớn tiếng "Mọi người mới làm gì Triệu vậy? Em đã bảo là đừng có làm Triệu nhớ mấy chuyện trước kia rồi mà?"
- Tụi anh... - Á khẩu nghe đứa em mình nổi nóng, bọn họ cũng không nghĩ đến Minh Triệu sẽ có phản ứng như vậy. - Tụi anh không cố ý.
- Mọi người đùa với em hả? Cái này em có nhắc... Ơi, sao vậy Bé, không khoẻ nơi nào sao? - Đang định mắng chửi người mà bé con trong lòng kéo kéo tay áo cái là liền lo lắng cúi xuống.
Minh Triệu mím môi, lắc lắc đầu, "Bạn Gấu đừng trách mọi người, là chị tự muốn nhớ lại."
- Bé...! - Cô thực sự tức quá... Nhưng nhìn hai mắt long la long lanh của chị, tâm mềm nhũn, bất đắc dĩ thở dài, nhẹ nhàng quát quát mũi chị "Lần sau không cho phép như vậy nữa!"
Chị gật đầu, sau đó bóp nhẹ eo bạn Gấu một cái. Kỳ Duyên bị nhột, giật mình cầm lấy tay chị "A, sao vậy?"
Ngoắc ngoắc ngón tay, Kỳ Duyên thấy thế vội cúi đầu xuống áp tai đến gần.
- Xin lỗi mọi người đi... Vừa rồi bạn Gấu có hơi nóng nảy. - Chị nhỏ giọng nói vào tai cô.
- Nhưng mà...! - Kỳ Duyên nghe xong, không phục ngồi bật dậy.
Minh Triệu không nói gì, chỉ là hơi hơi cau mày, thẳng lăng lăng nhìn sâu vào mắt bạn Gấu.
Kỳ Duyên buồn bực. Dựa vào cái gì cô phải là người xin lỗi? Là mấy người đó không đúng trước mà!? Không được! Cô... cô...
- Xin lỗi mọi người... Vừa nãy em lo cho Triệu quá nên có hơi lớn tiếng. - Cô chỉ đành xin lỗi vậy... ai bảo nữ vương đại nhân nhà cô lên tiếng rồi chi.
Tương tác từ đầu đến cuối của hai người họ đều diễn ra mồn một trước mắt mọi người, khiến cả đám không nhịn được nhìn nhau, mỗi người một kiểu cảm nhận. Nhưng nếu phải dùng một cụm từ để miêu tả hoàn cảnh lúc này, trong đầu bọn họ ngay lập tức hiện lên ba chữ...
Vợ quản nghiêm!
Minh Triệu cho dù là không nhớ gì, như cũ vẫn có thể quản được Kỳ Duyên.
- Chị đi rửa mặt một chút. - Minh Triệu đột nhiên nói.
- Gấu đi với Bé.
- Không cần, bạn Gấu ngồi yên ở đây đi. - Chị ấn bả vai cô ngồi xuống.
Chờ chị đi vào trong rồi, mọi người mới do dự, hỏi "Duyên... Nếu mà Triệu cứ mãi như vậy..."
- Anh đừng nói xui, Triệu sẽ nhớ lại thôi. - Kỳ Duyên gắt gỏng, nhưng lúc nói những lời này, cô cũng không có vài phần tự tin.
- Anh chỉ nói là nếu... - Đỗ Long hơi nhíu mày, cũng biết chuyện này khó chấp nhận ra sao, nhưng khó chấp nhận không có nghĩa là không xảy ra. Dù sao có một cái tâm lý chuẩn bị cũng sẽ tốt hơn