Hôm nay Kỳ Duyên dậy cực kỳ sớm, tinh thần tốt vô cùng, thần thanh khí sảng rời giường đánh răng rửa mặt, makeup thay đồ bắt xe ra sân bay, không một động tác thừa, trên môi còn luôn treo một nụ cười nhẹ, biểu thị tâm trạng cực kỳ vui vẻ, phấn khích của mình.
Ngồi ở trong phòng chờ, gấp không chờ nổi mà gửi voice cho chị "Bé ơi~~~, bạn Gấu tới yêu thương Bé đâyyyyy."
Đang đánh răng, ngậm một miệng bọt Minh Triệu, nhìn thấy tin nhắn kia, trực tiếp ói ra tới.
—————
Ngồi ở trên máy bay, Kỳ Duyên loay hoay háo hức mãi, hết nhìn điện thoại lại tới nhìn bản đồ bay, thực sự là như đứa con nít ngồi không yên luôn. Máy bay vừa hạ cánh một cái, bạn Gấu đã gấp xuống máy bay đầu tiên, chạy cái vèo vào cổng chào đi lấy hành lý.
/MT/: Gấu Béooo, tới chưa?
/KD/: Chờ xíu chờ xíu, Gấu đang lấy hành lý.
/MT/: Cổng để xe số 2 nhaa.
Kỳ Duyên lấy hành lý xong liền vội vàng chạy ra, lon ton ngó nghiêng khắp nơi, cuối cùng thấy được người mình muốn tìm.
- Triệu~, bên này bên này. - Cô đứng tại chỗ cầm máy quay vẫy vẫy tay, để chị từ từ đi về phía mình.
Minh Triệu nhướn mày nhìn cô, vươn tay đi lại cầm lấy vali cho bạn Gấu.
Bạn Gấu lần này không lại giành với chị, cười không phúc hậu hưởng thụ sự săn sóc từ chị người yêu. Minh Triệu để vali của cô sau cốp xong, sau đó đi lại ấn cái con người còn đang cười hì hì kia lên xe, đóng cửa cái rầm.
Ban nãy ở ngoài còn ngại ánh mắt của mọi người, chờ chị vừa vào xe bạn Gấu đã gấp không chờ nổi mà nhào sang ôm chị "Aaaa, nhớ quá đi mất."
Minh Triệu phì cười, gõ gõ đầu bạn Gấu "Trẻ con."
Kỳ Duyên bĩu môi, ngẩng đầu, hai mắt long lanh "Mấy người hết thương tui rồi."
- Ừ, hết thương rồi.
A? Bạn Gấu dỗi, khoanh tay xoay sang chỗ khác.
- Giận à? - Chị nhướn mày cười.
Kỳ Duyên không trả lời, hừ một tiếng.
- Tiếc vậy, ở đây còn dư ly Starbucks latte hạnh nhân mà không ai uống, thôi dừng xe để quăng chứ không thôi kiến. - Nói xong còn thực sự hạ tốc độ, cầm cái ly lên.
- Ơ này! Của Gấu màaa! - Bạn Gấu nhanh tay đoạt lấy.
- Tưởng đâu đang giận? - Chị nhắc nhở.
- Giận thì giận... uống thì uống chứ... hai chuyện khác nhau mà. - Bé Gấu không chút tiền đồ.
- Cho giận tới nhà luôn. Tới rồi bạn Gấu liệu mà thể hiện cho tốt đi nha. Tui không có giúp được đâu đó.
Không nhắc thì thôi, vừa nhắc, Kỳ Duyên liền trở nên lo lắng, vẻ mặt lúng túng thấy rõ. Minh Triệu ác ý cười, cũng không thèm an ủi bạn Gấu, mặc kệ, ai kêu vừa tới đã kiếm chuyện với tui.
—————————————
- Tới rồiii. - Minh Triệu chỉ về phía cánh cổng màu đen trước mắt, bên trong cũng có người chờ sẵn ra mở cổng.
Kỳ Duyên hồi hộp hít sâu một hơi, mở cửa xe bước xuống.
- Bình tĩnh đi bạn Gấu. - Thấy cũng thương, Minh Triệu vỗ vỗ vai cô trấn an. Kỳ Duyên gật đầu, nhưng cũng không có vẻ gì là thả lỏng.
Thế nhưng...
- Dạ, con có mang ít quà cho gia đình mình, đều là mấy đồ dùng hằng ngày thôi, mong cả nhà mình không chê. - Kỳ Duyên vừa vào nhà đã ríu rít, trên tay còn cầm theo một đống túi xách to túi xách nhỏ. So với cái người vừa ban nãy còn thấp thỏi than ngắn thở dài kia, quả thực như hai cá thể.
Minh Triệu: ...
- Triệu sao không cầm phụ bạn đi con, để bạn cầm quá trời vậy. - Mẹ chị trách, rồi quay sang đỡ giúp Kỳ Duyên. - Sang chơi là quý lắm rồi, lại còn quà cáp tốn kém nữa.
- Dạ không sao, cảm ơn chị ạ, em cầm được là được rồi. Triệu lái xe cũng mệt. - Kỳ Duyên cười lắc đầu. Mà cả nhà nghe lời vừa rồi cũng sửng sốt. Minh Triệu từ bên ngoài bước vào càng là trực tiếp cười ra tiếng "Này là mẹ của Triệu."
- Ơ? - Mặt bạn Gấu ngớ ra, đầu nhảy số, vội vàng nói "Con chào bác ạ, nhìn bác trẻ quá con lại nghĩ là chị hai của Triệu. Triệu có bảo với con là có chị ở nhà."
Được khen, mẹ chị tủm tỉm cười, vui vẻ "Con bé này... miệng ngọt thế chứ. Phải chi Triệu nhà bác được một nửa của con."
Minh Triệu trừng lớn mắt, trong lòng không khỏi khinh thường liếc về phía Kỳ Duyên, lại cái mỏ nịnh này.
- Con khen thật mà. Hồi trước gặp Triệu con nghĩ chắc bác gái ở nhà phải đẹp lắm, còn bác trai thì phong độ mới có Triệu xinh thế này. - Kỳ Duyên cười tít cả mắt - Giờ gặp mới biết nhà mình đẹp từ gen ra, thế mà Triệu cứ bảo bình thường suốt.
Thật là một câu nịnh cả nhà. Minh Triệu thầm ghi nợ, nịnh thì nịnh đi, còn tổn hại chị?
Mát ruột mát gan, thái độ ai cũng vui vẻ hơn hẳn. Ngay cả ông Phạm cũng đã cười "Ngồi xuống đi con, Triệu đi vào lấy nước lấy bánh ra cho bạn."
Minh Triệu: ???, sao đổi thái độ lẹ quá vậy?
- À dạ, nãy con quên chào bác trai. Con có hai hộp quà nhỏ bác nhận cho con vui với nha. - Cơ hội đến, Kỳ Duyên vội vàng mở lời.
- Thôi, quà cáp gì, không cần đâu con.
- Dạ... - Kỳ Duyên vẻ mặt buồn bã, ông Phạm thấy vậy thì khó xử, bà Phạm đẩy đẩy vai ông bắn cái ánh mắt, ông làm con gái người ta buồn kìa. Thế là ông đành phải nói "Bác không có ý gì đâu, chỉ là sợ con tốn kém quá."
Nghe vậy, Kỳ Duyên lập tức tươi tỉnh trở lại, vươn tay lấy cái hộp gần mình nhất đưa cho ông "Dạ không sao, là một bộ ấm trà, mấy gói trà với một cái bật lửa thôi bác."
Làm người uống trà lâu năm, chỉ cần quét mắt nhìn qua vỏ hộp thì cũng đủ biết bộ ấm bên