Chơi xong game xúc xích, mọi người tranh thủ vào hậu trường nghỉ ngơi trong lúc ekip dựng lại sân khấu. Vừa vào bên trong, Lan Ngọc đã nói
- Ủa, vậy tính ra hồi nãy Duyên chơi cả 3 chỗ luôn á hả? Vừa ngậm xúc xích, vừa bơm bong bóng rồi còn đoán đất sét nữa.
- Chơi gì mà chơi dữ vậy? - Lâm Vỹ Dạ chống hông, biết rõ còn cố hỏi "Game cuối sao không để Minh Triệu chơi mà mình phải giành chơi cho bằng được vậy?"
Vâng, cho ai đã quên thì game cuối là game mà Trương Thế Vinh ngồi sau ôm lấy người ngồi trước rồi nặn đất sét.
- Em đâu biết đâu, em chạy nhanh hơn nên em ngồi luôn thôi mà. - Kỳ Duyên ôm eo chị, cười hì hì biện minh.
- Xạo quá, rõ ràng là tui đứng lại đó trước mà mấy người kéo tui ra. - Minh Triệu theo phe mọi người nhé.
- Thì... - Đấy, lại muốn giải thích đấy, mà còn gì để giải thích nữa đâu?
- Thôi, tụi tui biết hết rồi, mấy người giữ của chứ gì. Tụi tui biết hết, đừng có mà qua mắt tụi tui. - Thuý Ngân khoanh tay, hất cằm. - Mấy người yêu nhau thấy mà ghét ha Ngọc ha.
Hai người cười lớn trước lời trêu chọc của mọi người, sau đó Trường Giang đi tới "Ủa, nãy hai đứa hun nhau mấy lần?"
- Gì dạ anh!!! Tụi em có hun nhau đâu? - Chị la làng.
- Hong có hả? À, vậy thôi, nãy tui thấy chạm chạm đồ đó mà kêu hong có thì biết hong có thoi chứ sao giờ. - Biểu cảm mỉa mai thấy rõ. - Mấy đứa nhỏ giờ xạo dễ sợ.
Đùa giỡn đủ rồi, Kỳ Duyên kéo tay chị sang một góc "Cúi cúi đầu xuống tí, Gấu chỉnh tóc lại cho.", vừa nói còn vừa nhón nhón chân lên sửa lại cài tóc.
- Gấu Béo ơiii~ - Chị chợt xoa xoa bụng cô, hơi chút nhõng nhẽo.
Kỳ Duyên mau đứng hình, bởi vì chữ "ơi~" của chị mà đỏ mặt "Ơiii, sao đấy?"
- Bé khát nướccccc. - Chị lắc lắc tay bạn Gấu, bẹp bẹp môi.
Kỳ Duyên nhanh lẹ liếc nhìn xung quanh, thấy không có ai nhìn về phía này liền nhón chân lên ở bên khoé môi chị hôn xuống một cái. Sau đó không chờ chị kịp phản ứng đã vội vàng tháo chạy "Đứng yên chờ Gấu một xíu."
Minh Triệu nghe lời, đứng yên chờ bạn Gấu quay lại. Lát sau, Kỳ Duyên cầm theo hai chai nước trở về, đưa cho chị. Đang lúc chị vươn tay nhận lấy thì bạn Gấu chợt rụt lại, giấu ở sau lưng "Ạ cái đi rồi cho."
Trong một khoảnh khắc, Minh Triệu tượng đâu mình nghe nhầm, mở to mắt không thể tin mà nhìn Kỳ Duyên.
Bị chị nhìn, thật ra bạn Gấu cũng có chút rén nhẹ, nhưng phóng lao thì phải theo lao, bạn Gấu lùi về sau một bước, lắc lắc chai nước trong tay, lặp lại "Ạ một tiếng nghe xem nàoo."
Chị liếc cô một cái sắc bén, bạn Gấu lập tức nổi da gà, đang muốn đầu hàng thì chợt nghe một tiếng "~Ạaaaaaaaaaa~" ngọt xớt thêm vào với đôi mắt lấp lánh long lanh ngây thơ vô số tội, khiến cho cô tay chân rụng rời, mặt đỏ lên, tim đập bịch bịch, run rẩy đẩy chai nước vào người chị "Của Bé nè", chạy trối chết.
Nhìn theo bóng lưng như bị ma đuổi của ai kia, chị nhếch môi đắc ý cười, chỉ có bấy nhiêu thôi mà đòi trêu chọc chị? Bạn Gấu còn non. Chị vặn nắp chai nước thản nhiên uống một ngụm, cảm thấy nước hôm nay có vẻ ngon hơn mọi ngày.
Mà núp ở một góc nhà vệ sinh, bạn Gấu vỗ vỗ trái tim đang thình thịch nhảy của mình, không cần nhìn vào gương cũng có thể tự biết khuôn mặt mình đỏ lên, nắm tay run rẩy siết chặt. Aaaa, chị nhà quá dễ thương, khiến cho cô không kiềm lòng được, làm sao bây giờ? Vốn dĩ chỉ là muốn trêu chọc chị một chút, nào ngờ lại thành ra vác đá nện chân mình. Bây giờ Kỳ Duyên cảm thấy miệng lưỡi có chút khô nóng, lại không thể rửa mặt, chỉ có thể vỗ nhẹ một chút làm chính mình tỉnh táo hơn.
- Í a, làm gì mà mặt mày đỏ lét vậy? - Lan Ngọc từ trong một phòng vệ sinh đi ra ngoài liền thấy cảnh Kỳ Duyên đứng đấy, đôi gò má đỏ ửng, ngay cả vành tai đều phiếm hồng.
- Đỏ hả, đâu có đâu, tại em hơi nóng thôi í. - Kỳ Duyên giả vờ trấn tĩnh.
- Thiệt hong? Hay mấy người mới làm gì mà tụi tui không biết? - Lan Ngọc dĩ nhiên là không tin, cười thâm thuý, tay gác lên vai cô "Xời, ở đây ai cũng biết hết rồi, có gì đâu mà ngại."
- Biết gì cơ? Thôi Triệu chờ em ở ngoài, em ra trước nha. - Vội vàng bỏ chạy.
Lúc Kỳ Duyên trở lại phòng chờ, Minh Triệu đang bắt chéo chân đứng tựa người vào bàn trang điểm. Thấy bạn Gấu trở lại, chị nhướn mày hất cằm cười đầy khiêu khích.
- Chỉnh giùm Gấu dây kéo vớii, hình như nó hơi tuột xuống rồi. - Bạn Gấu giả đò, đưa lưng về phía chị chỉ chỉ cái dây kéo.
Chị nhìn thoáng qua một cái, ánh mắt loé loé "Ạ một tiếng đi rồi kéo cho."
- ... - Bé Gấu sờ sờ mũi, chị nhà mang thù ghê. "Hoi mà kéo giùm đi."
Chị lắc đầu, xoa bóp cổ tay tủm tỉm cười, "Ây, tự dưng đau tay quá kéo không được, hay là bạn Gấu đi nhờ người khác đi."
- ... - Trong đầu Kỳ Duyên chợt hiện lên hình ảnh mình đi nhờ ai đó, bạn đó sẽ vén tóc mình lên, một tay giữ phần thân áo, một tay kéo lên cho mình, tự dưng có chút rén ngang. Bất đắc dĩ, bạn Gấu quay sang ôm lấy chị cọ cọ "~Ạ Triệu~ Giúp bạn Gấu đi mà."
- E hèm... - Lâm Vỹ Dạ đột nhiên đi vào.
Tiếng E hèm làm cho cả hai giật bắn mình, vội vàng tách nhau ra.
- Tui chưa có thấy gì hết, mấy người cứ việc tự nhiên. Tui đi kêu mọi người vô coi, à nhầm, tui đi kêu mọi người đừng vô coi. - Vừa lấy hai tay che mắt nhưng chỗ hai con mắt thì không che. Sự tráo trở này tiếng hai