- Gấu Béo! Không cần! Chơi cái khác đi! - Chị run rẩy phản kháng, vừa nói vừa muốn đứng dậy.
Chính là đôi chân bị trói chặt vào nhau, còn có thể cử động sao? Kỳ Duyên thực nhẹ nhàng ấn một cái cũng có thể làm chị trở lại nguyên hình, thuận thế còn kéo cái xích sắt trên cao khoá một tay chị lại.
- Gấu...
- Quá ồn ào. - Kỳ Duyên lắc lắc đầu, nghiêng người nhìn quanh một chút, đứng dậy từ trên tường gỡ xuống một cái khẩu cầu.
- Há miệng.
Chị mãnh liệt lắc đầu, tránh né cái tay đang vươn tới kia.
Đôi mắt Kỳ Duyên hung hăng lên, lặp lại "Há miệng."
- ... - Giống như thực sự bị doạ sợ, chị chậm rãi nghe lời, cảm giác căng cứng khuôn miệng lập tức ập tới, Kỳ Duyên sau đó đem dây da khoá chết ở phía sau đầu. Minh Triệu thử nói vài tiếng, kết quả chỉ có thể ú ớ vài âm thanh rất nhỏ, đôi mắt trừng lớn nhìn Kỳ Duyên.
- Ngoan một tí, có lẽ tí nữa Bé sẽ bớt đau hơn đó. - Kỳ Duyên hôm nay không ăn bộ này, chỉ là cong cong khoé môi cười ác ý.
Cô một tay cầm thước gỗ, một tay nâng lên cánh tay không bị khoá của chị lên, nhẹ nhàng mân mê một chút, sau đó không hề lưu tình đánh xuống. "Bang" một tiếng, đem Minh Triệu giật nảy mình, theo phản xạ vội vàng nắm chặt rụt lại tay, khoé mắt trào ra một giọt nước.
- Xoè ra! - Kỳ Duyên đột nhiên nghiêm khắc quát một tiếng, làm đến chị giật mình, mím môi, rồi lại không dám cãi lời, một lần nữa vươn tay ra.
- Lại nói một chút, Bé sai ở đâu?
- Bé... không nên... - Nói như thế nào đâu, chẳng lẽ lại nói là không nên cùng cái cột thân mật? Đây là cái sai lầm quỷ quái gì!? Mặc dù trong lòng chửi thầm, nhưng chị vẫn không có đem lời xả ra, miễn cho chịu tội cũng là chính mình, chỉ phải châm chước tránh nặng tìm nhẹ "Không nên động tác biểu cảm quá mức với cột... khiến... khiến Gấu ghen.", chữ ghen còn cắn thực sự mạnh, giống như muốn chọc thủng Kỳ Duyên ghen tào lao.
Kỳ Duyên sao có thể không nghe hiểu, chọc tức bạn Gấu đổi lại chính là Bang một tiếng nữa vào tay. "Ban nãy nói sai ở đâu liền phạt ở đó phải không, như vậy lòng bàn tay, lòng bàn chân, đùi trong, cánh tay, hai bên eo mỗi nơi 2 thước."
Mỗi nơi hai thước, tính tổng ra cũng phải là 20! Cho dù trước kia chị luyện catwalk cho bạn Gấu, đánh cũng không đến mức này! Bạn Gấu đây rõ ràng là trả thù riêng.
Chị lắc đầu nguầy nguậy phản đối, chỉ là thanh âm phát ra bất quá cũng chỉ là vài tiếng ú ớ mà thôi, Kỳ Duyên cười nhạt, mặc kệ, đem tay vừa rồi khoá lên rồi mở khoá tay còn lại "Xoè thẳng."
Ánh mắt chị long lanh đầy uỷ khuất, Kỳ Duyên cười cười, ở bên khoé môi chị ấn xuống một cái hôn, chính là nhất quyết không buông tha "Nhanh chóng."
Chị nhắm mắt, tay run rẩy đưa ra.
Bang —— Bang —— hai tiếng thật nhanh gọn hạ xuống, đau đớn nhân đôi khiến nước mắt chị liên tục trào ra, như thể lên án Kỳ Duyên tàn nhẫn.
Đánh xong tay, Kỳ Duyên đẩy chị ngã nằm xuống giường, khoá hai tay trên đỉnh đầu rồi cầm lấy thanh sắt cài vào giữa hai cổ chân, khiến chân chị banh rộng ra, không chút báo trước, thước ở hai bên eo đánh xuống, đau đến làm chị giật nảy mình theo bản năng muốn cuộn người, đùi trong, cánh tay, lòng bàn chân cũng không may mắn thoát khỏi. Cứ mỗi một thước hạ xuống để lại một vệt đỏ dài nóng rực trên thân thể chị, kèm theo những tiếng Ân.. a.. vì đau, còn có thêm một hồi khoái cảm kỳ lạ.
Buông thước, Kỳ Duyên cũng tháo xuống khẩu cầu. Minh Triệu lúc này đã nước mắt đầy mặt, đôi mắt sưng đỏ yếu ớt lên án nhìn chằm chằm Kỳ Duyên, biểu tình muốn nói rồi lại không dám nói, thật sự giống như bị đánh sợ.
Chị hiếm thấy yếu thế, thân thể lại vì dục vọng cùng vết roi phủ màu mà trở nên nóng hổi, đỏ ửng khiến Kỳ Duyên cảm xúc rối loạn, một bên lại càng muốn khi dễ người, một bên lại nhịn không được mà đau lòng, hạ thấp người ở trên khoé môi chị hôn xuống một cái an ủi, tay đặt ở trên những vết thước nhẹ nhàng xoa xoa "Ngoan, không đau, là Gấu không tốt."
Không nói thì thôi, vừa nói, chị liền oà một tiếng khóc lên, đáng thương cực kỳ. Kỳ Duyên bỗng nhiên có chút luống cuống, vội vàng gỡ bỏ dây xích ở hai tay của chị. Vừa được tự do, chị lại lập tức đem bạn Gấu ôm chặt lấy. Phản ứng này ra ngoài dự đoán của Kỳ Duyên, cô vốn dĩ đã chuẩn bị để chị đánh lại vài cái, không nghĩ đến lại là ôm chặt khóc nấc như vậy, nhưng không thể không thừa nhận, Kỳ Duyên là bị phản ứng này kích thích tới rồi, tâm đều mềm thành một hồ nước.
- Nhưng mà... Bé ướt nha. - Tay Kỳ Duyên trượt xuống rồi nơi đó, cảm giác một trận ướt nhầy liền ngẩn ra, sau đó nhiệt nhiệt thổi khí ở bên tai chị, sung sướng mà nhìn thấy đôi vành tai kia lại đỏ lên, Bé con trước mặt càng thêm thẹn thùng vùi đầu vào ngực mình khóc đến ấm ức.
Ôm nhau an ủi một hồi, nhận thấy cảm xúc chị đã bình tĩnh hơn, Kỳ Duyên lại ngồi dậy, chống tay giam chị dưới thân, nhếch môi cười "Khóc đủ? Mình lại tính một tội nữa nha."
Minh Triệu sửng sốt, ngơ ngác nhìn cô. Thấy ánh mắt Kỳ Duyên càng lúc càng nguy hiểm thì vội vàng nói "Bé... Bé đâu có làm gì nữa đâu?"
- Không có sao? - Kỳ Duyên híp mắt - Ai cho phép Bé mặc đồ hở như vậy biểu diễn của trước mặt nhiều người? - Nhớ đến những ánh mắt thèm thuồng của đám người ban nãy, Kỳ Duyên tức giận đến nghiến răng "Ai cho phép? Hả?!", tay không chút lưu tình ở trên ngực chị nhéo một cái, thình lình đau đớn khiến nước mắt chị lần nữa trào ra.
- Cái đó... - Chị nghẹn lời, muốn nói rồi lại không biết phải nói gì, cái này quả thật là chính mình đuối lý. Cuối cùng ỉu xìu, nhút nhát khều khều tay Kỳ Duyên xin tha. "Tha cho Bé đii..."
- Tự ý làm chủ còn muốn xin tha? - Kỳ Duyên nhướn mày.
- Nhưng... nhưng... tại vì muốn khiến Gấu bất ngờ màaa. - Chị