Cắt cắt cắt =)) viết H rất mệt
————————-
2
Ngày hôm sau...
Minh Triệu khẽ mở mắt, muốn cựa quậy một chút nhưng phát hiện chính mình bị người phía sau ôm chặt. Chị nhẹ nhàng nâng cánh tay của Kỳ Duyên lên, trở mình nằm đối mặt với bạn Gấu.
Chị vẫn luôn biết tính chiếm hữu của Kỳ Duyên rất cao, nhưng hôm qua Kỳ Duyên thực sự là một Kỳ Duyên mà chị chưa bao giờ nhìn thấy. Vì ghen mà trở nên cường thế, bá đạo, mang theo một cỗ áp bách vô hình như vậy, hiện tại nhớ lại ánh mắt cô tối qua, chị vẫn không khỏi run lên một chút.
Chính là ghen thành như vậy, chứng tỏ bạn Gấu đối với mình thực để ý, ngay cả một điệu múa mà thôi cũng muốn chiếm thành của riêng. Minh Triệu cười cười, cố tình chính mình lại thích.
Chị thử nâng tay lên, cảm giác đau rát cùng những vết đỏ ngày hôm qua cũng không còn, vuốt ve khuôn mặt say ngủ của bạn Gấu. Kỳ Duyên vẫn còn ngủ say, khuôn mặt mang theo nét trẻ con đầy nghịch ngợm. Hơi thở cô đều đều, thực vững vàng, không hiểu vì sao lại có thể khiến chị cảm thấy cực kỳ an tâm.
Trong lúc chị xuất thần, trên tay truyền đến độ ấm, nghiêng mắt nhìn liền thấy Kỳ Duyên đã khẽ mở mắm, nắm lấy bàn tay đang đặt ở trên má mình, mỉm cười hỏi "Bé tỉnh rồi?"
Chị "Ừm" một tiếng, Kỳ Duyên liền trở mình ngồi dậy, tựa vào thành giường, mang theo chút lo lắng, một bên đẩy cái chăn ra một bên hỏi "Trên người có nơi nào không khoẻ không? Hôm qua Gấu có chút thiếu kiềm chế."
- Không có. - Minh Triệu chặn lấy tay cô, cười nhẹ, cũng đi theo ngồi lên. Kỳ Duyên sợ chị không có sức, vội vàng đưa tay ra đỡ lấy, Minh Triệu cũng thuận theo tựa vào lòng cô, hơi chút xoay đầu, "Nhắm mắt."
Không cần trải qua tự hỏi, Kỳ Duyên theo bản năng nhắm mắt, trên môi liền cảm thấy một trận mềm mại ấm áp. Cô hé môi, hưởng thụ.
Quấn quýt thân mật một lúc cả hai mới tách nhau ra, Kỳ Duyên xoa xoa đầu chị "Đói bụng không?"
Thế này mới nhớ ra, hôm qua cả hai cũng không có ăn tối, lúc này bao tử đã biểu tình. Chị gật đầu "Khách sạn này có buffet, qua đó ăn luôn nha?"
Hai người xuống giường chuẩn bị đánh răng, mặc dù Minh Triệu nói là mình không có vấn đề gì, nhưng Kỳ Duyên vẫn không nhịn được lo lắng, kè kè theo sát bên, sợ một lúc nào đó không chú ý chị liền đứng không vững.
Đánh răng xong, Kỳ Duyên thay đồ trước, lát sau quay sang thấy chị vẫn cứ ngồi trên giường nhìn cô, không hề có ý muốn đứng dậy liền cười "Nhõng nhẽo à?".
Chị không nói, hai tay dang ra.
Kỳ Duyên hiểu ý, đi lại ôm người ta xuống giường. Có lẽ nhận thức được tối qua có chút thô bạo rồi, Kỳ Duyên lúc này phá lẹ nhẹ nhàng, để chị đứng thẳng, sau đó từng chút từng chút giúp chị mặc quần áo.
Minh Triệu hưởng thụ bạn Gấu hầu hạ, trong lúc Kỳ Duyên khom người giúp chị mang vớ vào còn thuận tay vò vò đầu người ta một cái, khiến mái tóc mới chải vuốt gọn gàng của cô thoáng cái rối tung lên.
Kỳ Duyên bất đắc dĩ, bắt lấy cái tay nghịch ngợm kia, đánh xuống một cái "Hư quá!"
- Hì hì.
Từ lúc thay quần áo đến makeup đến mang giày, Kỳ Duyên đều thầu hết, chị chỉ việc ngoan ngoãn nghe lời ngồi yên thôi. Chính là vừa bước ra khỏi cửa phòng, chị liền thay một con người khác, nắm lấy tay bạn Gấu kéo nhanh về phía thang máy lên tầng nhà hàng.
- Chạy nhanh vậy à. Xem ra hôm qua là Gấu mềm lòng.
—— Bốp —— À, không những chạy nhanh, mà đánh còn mạnh nữa.
——————————
- Này! Này!
- Hả? Ơi, sao thế? - Chị hoàn hồn, mở mắt nhìn Kỳ Duyên.
- Bé mới làm sao thế á, Gấu gọi nãy giờ mà Bé không trả lời. - Kỳ Duyên hơi hơi phồng má.
- À... Không có gì. - Chị lắc đầu, nhìn về phía cái dĩa trống trơn của cô "Gấu ăn hết rồi hả, đi lấy thêm không?"
- Có, thế Bé ngồi đây, Gấu đi lấy đồ ăn ha.
Chị gật đầu, Kỳ Duyên liền đứng dậy đi lại quầy thức ăn, chọn lấy vài món mà cả hai thích.
Phía bên này, Kỳ Duyên vừa đi khỏi, ánh mắt Minh Triệu lại rơi vào một bóng người cách đó không xa, trái tim không tự giác run rẩy. Chị thu hồi ánh mắt, làm ra vẻ bình tĩnh, cúi đầu tiếp tục ăn.
- Ồ? Đây không phải là Minh Triệu sao? - Một giọng nam cao đột ngột vang lên.
Cánh tay đang cầm đũa của chị khựng lại, đè nén sóng gió trong lòng, bình tĩnh ngẩng lên. Đối phương là một người đàn ông chừng hơn 35, bên cạnh còn ôm lấy eo một cô gái, thoạt nhìn chỉ khoảng đâu đó 20.
- Sao lại ngồi ăn một mình thế này, có cần anh làm bạn không? - Anh ta cợt nhả hỏi, còn không đợi Minh Triệu lên tiếng, cô gái bên cạnh đã kéo kéo áo anh ta, hất tóc, lả lướt "Anh Tâm, người này là ai?"
- Đây hả? Bạn gái cũ của anh.
- Gì cơ?! - Cô gái nhảy dựng lên, vội vàng ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, sau đó trừng mắt với Minh Triệu, tay vẫn nắm chặt lấy người đàn ông không buông ra, như thể sợ Minh Triệu đột nhiên xông đến giành người với mình.
Anh ta sung sướng cười, nựng má cô gái "Yên tâm, đã chia tay lâu lắm rồi. Bây giờ anh thương em nhất.", vừa nói, tay còn trượt xuống bên mông người ta, không chút kiêng dè mà xoa vài cái.
Cô gái mặt đỏ lên, nép vào ngực hắn, ngượng ngùng "Người ta nhìn..."
- Xin lỗi, nếu hai người muốn làm gì đó thì mời tránh sang chỗ khác, đừng làm phiền bữa sáng của tôi. - Minh Triệu rốt cuộc nhịn không được, lạnh giọng lên tiếng.
- Gì mà nóng vậy người đẹp? Bao nhiêu năm không gặp, em lại tới chỗ này một mình vào Valentine à? Sao? Tưởng niệm anh phải không? - Anh ta không chút để ý ngồi xuống ghế của Kỳ Duyên, còn ôm eo cô gái kia để ngồi trên