Editor: Alice
Lúc làm xong siêu âm B đã là nửa tiếng sau, Hàn Thiên Âm nhận kết quả, thấy trên đó ghi: “Polyp túi mật (*)”.
(*) Polyp túi mật là những cục thịt dư lành tính trong túi mật.
Những yếu tố được xem là nguyên nhân "sản sinh" polyp túi mật có thể do yếu tố cơ địa di truyền, người thừa cân, bị nhiễm giun sán hay mắc một số bệnh về gan...!Đặc biệt, yếu tố thực phẩm và thói quen ăn uống không lành mạnh cũng được giới y khoa "điểm mặt".
Một thím cũng đang chờ kết quả xét nghiệm bên cạnh liếc sang nói: "Cô gái còn trẻ tuổi như vậy đã bị bệnh này rồi sao, lúc trước có người chị của tôi 60 tuổi được chuẩn đoán mắc bệnh này, sau đó phải cắt cả túi mật đi đấy.”
Hàn Thiên Âm vốn không đau cũng chẳng ngứa, nhưng sau khi nghe thím ấy nói vậy lại có chút buồn bực.
Chẳng hiểu sao thím ấy phải cường điệu có người chị 60 mới tuổi mới mắc bệnh để làm gì.
Lần thứ hai tìm Đỗ Kiêu, lúc này anh đang ở trong phòng một mình.
Hàn Thiên Âm ngồi xuống ghế đối diện bàn làm việc, đưa kết quả siêu âm cho anh.
Ánh mặt trời lọt từ sau cánh cửa mới khép vào một nửa, chia bức tường thành hai mảng sáng tối rõ ràng.
Người trước mặt biểu cảm lạnh lùng, nghiêm túc đọc kết quả.
Hàn Thiên Âm bị biểu cảm của anh làm cho sốt ruột, lại nghĩ tới lời thím kia nói, hỏi: “Chú nhỏ, túi mật của tôi không bị cắt bỏ đó chứ?”
Anh không trả lời, hai giây sau mới mở miệng: “Có thói quen xấu nào không?”
“Hả?”
Vấn đề này thật khiến người ta trở tay không kịp.
“Thức khuya?”
“…… Ừm.” Hàn Thiên Âm gật gật đầu.
“Tần suất?”
"Có lẽ là mỗi ngày.”
Chẳng hiểu sao lúc này cô cảm thấy anh như đang thẩm vấn phạm nhân, Hàn Thiên Âm bị đôi mắt sắc lạnh kia nhìn đến ngượng ngùng.
“Chế độ ăn thất thường?”
“Ừm, có đôi khi ăn nhiều, có lúc sẽ ăn điều độ……”
“Ăn uống điều độ thế nào?”
“Chính là....hai ba ngày không ăn cơm, chỉ ăn rau luộc nước lã.”
Đỗ Kiêu nhíu mày, một lát sau lại hỏi: “Bữa sáng có ăn đầy đủ không?”
Hàn Thiên Âm lắc đầu, lại nhìn người trước mặt, trông anh bây giờ rất giống phụ huynh đang tra hỏi con cái.
“Còn nữa không?”
Hàn Thiên Âm nghĩ nghĩ: “Không còn.”
Đỗ Kiêu đặt kết quả của Hàn Thiên Âm lên bàn, cả người tựa vào ghế một chút, cây bút trong tay phải chuyển động linh hoạt.
Anh lại hỏi: “Hút thuốc bao lâu rồi?”
Hàn Thiên Âm sửng sốt: "Sao anh biết.”
Đỗ Kiêu lạnh nhạt nói: "Tôi đã từng thấy cô hút.”
À, ra là vậy.
Hàn Thiên Âm đáp: “Khoảng hai năm.”
“Mỗi ngày hút bao nhiêu?”
“Cái này không cố định, tùy vào tâm trạng.”
“Ví dụ?”
“Hôm nay được gặp chú nhỏ, tâm tình rất tốt nên đến bây giờ vẫn chưa hút điếu nào.”
“……”
Cảm thấy đùa cợt cùng không thể hòa hoãn bầu không khí nên cô đành nghiêm túc trả lời: "Bình thường một ngày hút ba đến bốn điếu, nhưng những lúc tâm tình không tốt hay gặp áp lực có thể hút đến một bao.”
“Có uống rượu không?”
“Chỉ thỉnh thoảng tụ họp bạn bè mới uống.”
“Ừm.”
Đỗ Kiêu nhíu chặt mày, biểu cảm dường như còn nghiêm túc hơn, cuối cùng cũng đặt bút xuống, cầm lấy đơn thuốc bên cạnh rồi cúi xuống viết lên.
Chờ anh viết xong đưa cho mình, Hàn Thiên Âm thấy trên đơn ghi vài dòng: “Chú ý chế độ ăn, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, kiêng rượu kiêng thuốc.”
Cái này……
Hàn Thiên Âm nghi ngờ nhìn anh.
Có lẽ anh cũng biết trong lòng cô có nghi vấn nên nhẹ nhàng giải thích: “Rất nhiều người bị polyp túi mật là do sinh hoạt không lành mạnh, mức độ của cô bây giờ chỉ cần theo dõi thôi, sau này nửa năm đến tái khám một lần, chỉ cần không nặng hơn là được.”
“Ồ.” Hàn Thiên Âm vẫn ngơ ngác.
"Có làm được không?” Giọng anh nhàn nhạt.
“Tôi……cứ thử xem.”
“Ừ, nếu có chỗ nào không thoải mái có thể liên hệ cho tôi.”
“Được, cảm ơn chú nhỏ.”
Lúc Hàn Thiên Âm chuẩn bị đứng dậy thì lại nghe người trước mặt nói: “Đúng rồi.”
Cô tưởng anh còn gì muốn dặn gì nên quay đầu lại.
“Không cần giới thiệu bạn trai cho tôi.” Đôi mắt đen láy của Đỗ Kiêu nhìn cô, nói từng chữ: “Tuy tôi không có hứng thú với phụ nữ, nhưng đàn ông thì càng không.”
Lúc này, ánh sáng chiếu vào từ phía sau người đàn ông, Hàn Thiên Âm nhất thời không rõ biểu cảm trên gương mặt anh, chỉ thấy cả người anh thả lỏng ngồi xuống nơi lãnh địa của mình, vẻ mặt thản nhiên giống như một vị vua kiêu ngạo.
Tim cô đập nhanh vài nhịp.
Một thứ cảm xúc gì đó trỗi dậy trong lòng, cô muốn kháng cự lại cảm xúc này theo bản năng.
Có lẽ vì cố che dấu đáy lòng mềm nhũn, cô đã không chút suy nghĩ thốt lên: “Chú nhỏ...chú chắc chắn?”
Anh nhìn cô, vẫn là giọng nói thờ ơ ấy: “Chắc chắn.”
Buổi tối Tư Phi làm món xôi viên ngọc (*), mời Hàn Thiên Âm lên ăn cơm, hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Hàn Thiên Âm thuận tiện kể chuyện buổi sáng đến chỗ Đỗ Kiêu khám bệnh.
(*) Hình ảnh món xôi viên ngọc:
Sau đó liền thấy đôi mắt cô bạn tỏa sáng: "Oa, hai người có tiếp xúc đặc biệt không?”
“Tiếp xúc đặc biệt là cái gì?”
“Chính là cái kiểu……thân mật á?”
“……” Hàn Thiên Âm có chút cạn lời: “Mình đi khám bệnh đó, cậu không quan tâm chút gì đến bệnh của mình sao?”
“Biết rồi, mình đã đưa ảnh siêu âm của cậu cho bác gái mình rồi, bác ấy nói không sao.”
Bác gái của Tư Phi cũng là bác sĩ.
“Hơn nữa, lần trước mình đi chùa Tùng Vân xem cho cậu một quẻ, không phải nói người kia là quy thọ sao.”
“……”
“Cho nên ấy, hai người không có tiếp xúc thân mật nào à? Lúc khám có kêu cậu cởi bra này nọ không?”
“……”
Đối với tâm tư đen tối của bạn thân, Hàn Thiên Âm quả thực là hạn hán lời.
Dừng một chút, cô nói: “Anh ấy nói anh ấy không thích đàn ông.”
Không biết loại đề tài này đã đủ thân mật chưa.
Tư Phi nghe xong, nghĩ ngợi sâu xa: "Cậu nói xem, anh ta không phải có ý với cậu chứ?”
“Tiểu thư người suy nghĩ nhiều quá rồi.” Hàn Thiên Âm nói: “Có lẽ……anh ấy chỉ không thích bị giới thiệu bạn trai thôi.”
Khó có được cuối tuần rảnh rỗi, Đỗ Kiêu quyết định đi bơi ở hồ bơi gần nhà, kết quả Doãn Dương đột nhiên gọi điện thoại tới nói muốn mời cơm.
Thật là cơ hội ngàn năm có một.
Đỗ Kiêu đã chơi với Doãn Dương rất lâu rồi, nhưng số lần cậu ta mời cơm chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Bởi vì công việc liên quan đến quản lí công ty nên cậu ta nhạy cảm vấn đề tiền bạc hơn người thường.
Mỗi lần tụ tập, đến lúc tính tiền cậu ta sẽ lấy lý do "lẽ ra người giàu hơn phải trả tiền” để thoái thác.
Sau đó cậu ta khởi nghiệp, Đỗ Kiêu cũng là cổ đông nên cái cớ biến thành: “Ông chủ phải là người mời cơm, người làm công như tôi chỉ có nghĩa vụ ăn