Editor: Alice
Nữ thần ngực bự?
Đỗ Kiêu nhíu mày, trong trí nhớ của anh không hề có người này.
Nhưng nghĩ lại tình sử của mình cũng chẳng có gì nên không bàn tán thêm về vấn đề tình cảm nữa.
Doãn Dương nói: "Là em gái cậu ta quen ở Mỹ, cũng có tình cảm, cô ấy vì thấy lịch sử chat của bọn tôi nên mới tức giận về nước."
Đỗ Kiêu nở nụ cười hiếm thấy: "Rốt cuộc hai người nói gì?"
"Đàn ông mà, còn có thể nói gì đây, lúc đó chỉ vì ngôn từ tục tĩu nên mới khiến cô ấy hiểu lầm." Doãn Dương bắt đầu cảm khái: "Tôi thực sự muốn xin lỗi Trình Hải Lâm.
Nghe nói sau khi em gái kia đi rồi, cậu ta mới phát hiện áo mưa cô ấy làm rơi ở nhà mình.
Cậu biết mà, đáng lẽ ra đêm đó cậu ta có thể phát sinh chuyện gì đó với chân ái, kết quả....aiz, cậu không tưởng tượng lúc đó cậu ta buồn thế nào đâu."
Đỗ Kiêu cười không nói.
"Cho nên cái áo mưa đó vẫn như cái gai trong lòng cậu ta, thằng ngốc đó còn giữ làm tín vật đính ước cơ."
Đỗ Kiêu cúi đầu, nhẹ nhàng xoay chén trà trong tay, trong vẻ lạnh lùng xen lẫn chút hào hoa phong nhã.
Một lát sau, anh thong thả nói: "Việc này xử lí rất dễ."
"Thế nào?"
"Cái gai đó là do cậu đâm vào, cậu phải có trách nhiệm nhổ ra giúp cậu ta."
Doãn Dương suy nghĩ lời Đỗ Kiêu nói, một lúc lâu sau mới trả lời: "Cậu nói vậy nghĩa là, lúc trước do tôi lắm miệng hại cậu ta bị nữ thần ngực bự đá, bây giờ tôi đem người lại cho cậu ta là được." Doãn Dương gật gù: "Xem ra trong phương diện tình cảm không phải lúc nào cậu cũng sai."
"..."
Cuối tuần là sinh nhật của Triệu Nam, mời mọi người cùng đến chung vui, Hàn Thiên Âm vì đang bận rộn với dự án nên vốn không có ý định đi.
Kết quả buổi sáng lại nhận được điện thoại của Hắc Tử.
"Đại tiểu thư Thiên Âm của chúng tôi à, bây giờ những người tầm thường như chúng tôi hẹn cậu đều không thể xếp lịch sao?"
"Không phải." Hàn Thiên Âm nói: "Dự án của tôi tuần sau là hết hạn nộp rồi, tôi còn cả đống việc đây.
Quà tôi đã nhờ Tư Phi mang qua rồi, yên tâm đi."
"Hừ, ai thèm quà của cậu chứ.
Mấy năm nay hẹn cậu mười lần thì tám lần đều bận, chúng tôi đã tổn thương thấu tâm can rồi." Hắc Tử dừng một chút: "Nhưng chúng tôi đã quá quen với sự tuyệt tình này rồi, nể tình bạn lâu nay tôi nhắc nhở nhẹ, hôm nay Đỗ Kiêu cũng tới."
Hàn Thiên Âm đang sửa sang tài liệu trong tay, lúc nghe thấy hai chữ "Đỗ Kiêu", chẳng hiểu sao trong lòng khẽ rục rịch, nhưng giọng nói vẫn bình thản trước sau như một: "Ồ, rất tốt, nhưng liên quan gì đến tôi?"
"Hừ, đến giờ còn bày đặt cao lãnh sao? Hôm đi làng du lịch tôi đã quan sát rồi, ai đó thấy Đỗ Kiêu là mặt mũi lại phởn như thiếu nữ hoài xuân ý."
Hàn Thiên Âm sững sờ, cô như vậy ư?
Hoặc là...dù có nhưng biểu hiện rõ ràng thế ư?
"Cậu nhìn lầm rồi."
"Aiza, dù sao đã nói đến nước này rồi, cậu vẫn không tới thì tôi đành chịu nha." Hắc Tử cười u ám: "Nể tình bạn nhắc nhở thêm lần nữa, cô gái lần trước đi cùng chúng ta, Diêu Diệp gì đó cậu còn nhớ không? Cô ta cũng để ý Đỗ Kiêu đấy, hôm nay người ta cũng sửa soạn tươm tất tới, cậu coi chừng đấy."
Cúp điện thoại, Hàn Thiên Âm vừa suy nghĩ lời Hắc Tử nói, vừa nhớ lại cô gái Diêu Diệp kia, thật sự ấn tượng rất mơ hồ, hình như là người ngồi trong góc buộc tóc hình nơ bướm màu lam nhạt.
Cô gái ấy không nói nhiều, giữa một đám người huyên náo chỉ ngồi bên cạnh cạnh cười yếu ớt.
Vốn Hàn Thiên Âm không nghĩ nhiều, nhưng nghe Hắc Tử nói xong lại cảm thấy vẻ trầm tính của cô gái kia khá hợp với Đỗ Kiêu.
Hàn Thiên Âm ngồi trước máy tính nhìn những dòng chữ đang nhảy múa, giống như nội tâm của cô cũng chẳng thể yên lặng.
Cô cứ viết một đoạn lại xóa đi, cảm thấy thế nào cũng không ổn.
Nỗi bực dọc trong lòng dâng lên, mấy phút sau cô lấy điện thoại ra gọi cho Tư Phi.
Đầu dây bên kia truyền đến âm thanh ồn ã, xem ra bọn họ đã tụ họp rồi.
Hàn Thiên Âm hỏi: "Các cậu ở đâu?"
Địa điểm tụ tập là trong phòng bao của một câu lạc bộ, đèn trong phỏng mờ mờ ảo ảo, Hàn Thiên Âm nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thò nửa cái đầu vào, Tư Phi ngồi bên trái đang cùng một người bạn hát bài "Bọt biển", phía bên trái bàn trà cách đó không xa đặt một chiếc bánh sinh nhật cỡ lớn.
Trên ghế sô pha dài có khoảng mười người đang ngồi rải rác, Đỗ Kiêu ngồi ngay ngắn ở chính giữa, hai chân bắt chéo, bàn tay đặt lên đầu gối, đang nghe Doãn Dương bên cạnh nói điều gì đó.
Lúc cửa đẩy ra vừa vặn anh cũng quay đầu lại.
Hàn Thiên Âm vốn đang vô thức nhìn về phía đó, chợt đụng phải ánh mắt anh, cảm thấy sững sờ.
Còn chưa kịp định thần đã nghe thấy tiếng Hắc Tử rú lên: "Ồ, đây chẳng phải tiểu thư Hàn Thiên Âm của chúng ta hay sao."
Hàn Thiên Âm không thèm để ý cậu ta, bước nhanh đến ngồi cạnh Tư Phi.
Hắc Tử thấy thế chủ động ra tiếp đón, đùa cợt: "Kì ghê, tiểu thư Hàn Thiên Âm nói là bận nên không tới được cơ mà? Thế nào mà tôi vừa nói Đỗ Kiêu cũng tới lại đột nhiên rảnh thế này?"
Giọng Hắc Tử rất lớn, khiến quần chúng xung quanh cũng tò mò nhìn về phía này.
Bình thường da mặt Hàn Thiên Âm rất dày, nhưng cô liếc qua thấy Đỗ Kiêu cũng đang nhìn mình thì gò má bắt đầu đỏ bừng lên.
Nhưng rối loạn trong lòng rất nhanh bị cô áp chế, biểu hiện trên mặt như không hiểu gì: "Ồ, hóa ra chú nhỏ cũng ở đây à..."
Hắc Tử bật cười: "Giả vờ giả vịt."
Hàn Thiên Âm không thèm để ý đến cậu ta.
Một lúc sau Doãn Dương cũng ra nhập hội chơi xúc xắc, mấy cô gái ngồi trên sô pha bắt đầu hát hò, chính giữa ghế sô pha chỉ còn lại Hàn Thiên Âm và Đỗ Kiêu.
Lúc này trong phòng tràn ngập giai điệu êm ái, Hàn Thiên Âm quay đầu nhìn người bên cạnh mấy lần.
Hôm nay Đỗ Kiêu mặc áo sơ mi màu lam nhạt, tay áo sắn lên vài vòng, vẻ lạnh lùng cũng nhiều hơn bình thường một chút.
Anh nhìn về phía trước, đôi mắt đen láy nhìn màn hình lập lòe ánh sáng, vẻ mặt trầm ngâm giống như đang suy nghĩ điều gì.
Cô gọi: "Chú nhỏ."
Anh quay lại, đôi mắt tịch mịch nhìn cô.
"Việc cuối tuần trước rất cảm ơn anh, những thuốc đó rất có tác dụng."
"Không có gì."
Anh trả lời khách sáo.
Buổi chiều hát xong, mọi người cùng di chuyển đến chỗ ăn uống, sau khi cắt bánh và chúc mừng sinh nhật, có người đột nhiên đề nghị đánh snooker (*)
(*) Snooker: chơi bida
Đến phòng chơi snooker, Hàn Thiên Âm nghe thấy có người gọi Doãn Dương là "bậc thầy snooker."
Doãn Dương chỉ vào Đỗ Kiêu: "Mọi người đừng nói vậy, tên này chơi còn lợi hại hơn tôi."
Hắc Tử liếc về phía đối diện một cái, thấy Đỗ Kiêu có vẻ không được hào hứng lắm.
Cậu ta mỉm cười cầm lấy gậy snooker: "Còn giỏi hơn Doãn Dương? Xem ra tôi phải mở mang kiến thức một chút.
Đỗ Kiêu, chúng ta làm một ván trước nhỉ."
Đỗ Kiêu không đáp lời, anh đứng dậy cầm lấy gậy snooker, không đếm xỉa mài