Trước đây Quý Vãn nào có dịp được du lịch dài ngày, nên lúc xếp va li cứ lo sẽ bỏ sót thứ gì đó, bèn lên mạng tra về những vật dụng cần thiết cho chuyến du lịch.
Cuối cùng, Phong Tiến – người đã dọn xong đồ mình bấy giờ không ngồi nhìn được nữa, dứt khoát đuổi Quý Vãn ra, xắn tay áo xếp hành lý cho cậu.
Hành lý mang theo gần như do một tay Phong Tiến sắp xếp, để Quý Vãn trải nghiệm dịch vụ VIP cao cấp của Phong Tiến.
Điểm đến đầu tiên của họ là đảo nhiệt đới.
Bãi cát, sóng biển, những du khách mặc đồ bơi đi lại bên bờ, tất cả đều tạo nên một khung cảnh tươi vui nhộn nhịp.
Mọi người vào phòng khách sạn đã đặt trước để cất hành lý, Quý Vãn đi vệ sinh, lúc về thấy bọn Khổng Lập Ngôn đang thảo luận về việc chia phòng lần này.
Ai nấy cũng thân quen nhau, tất nhiên không có chuyện đặt phòng một người rồi, ban đầu dự kiến đặt phòng hai người giường đơn nhưng khách sạn không đủ, buộc phải ngủ một phòng giường đôi.
Vậy ai sẽ ngủ phòng giường đôi đây?
Cả đám Alpha cương quyết bảo vệ quyền lợi được ngủ giường đơn của mình, mọi người chẳng ai nhường ai, còn Phong Tiến thấy Quý Vãn quay lại, thế là thương lượng với cậu để hai người họ ngủ phòng giường đôi vậy.
Tất nhiên Quý Vãn không có ý kiến, dù sao cậu và Phong Tiến đã chung giường biết bao nhiêu lần, quen lắm rồi.
Quý Vãn kéo hành lý vào phòng giường đôi cùng Phong Tiến, những người khác nhìn nhau trong câm lặng, chỉ còn hàng nước mắt chảy dài.
Nhân viên lễ tân ngờ vực: “Các cậu à, chỗ bọn tôi còn tận mấy phòng hai người giường đơn…”
“Bọn này biết chứ.” Khổng Lập Ngôn gạt đi những giọt lệ không tồn tại, siết nắm tay.
Vì anh em mà bây giờ đám Alpha thật thà như họ phải nói dối hằng ngày, họ sống có dễ dàng đâu!
*
Phong Tiến vào đi tắm, Quý Vãn ngồi trên giường suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Đã thi đại học xong, cậu có đầy đủ thời gian cân nhắc xem nên làm thế nào để Phong Tiến thích mình.
Thật ra với cá tính mạnh mẽ của Phong Tiến, Quý Vãn cảm thấy Phong Tiến hợp kiểu Omega mềm mại thích làm nũng nhất.
Cậu không phải Omega, cũng chẳng giỏi làm nũng, bảo cậu phát huy thì chẳng khác gì tự rước nhục cả.
Cậu cũng có quyền được làm nũng sao, một Beta mà lại làm nũng sẽ không giả tạo chứ?
Quý Vãn nhíu mày, khẽ thở dài.
*
Lúc đến nơi, hoàng hôn đã buông, sau chặng đường bôn ba, mọi người đều thống nhất sẽ nghỉ ngơi sớm.
Trước khi ngủ chỉ bàn bạc với nhau là chờ hôm sau tinh thần tốt hơn sẽ ra ngoài ăn sáng, sau đó ra biển chơi.
Kế hoạch được vạch ra, hôm sau Quý Vãn thức dậy đúng giờ, nhưng xem nhóm trò chuyện thì dường như ngoài cậu và Phong Tiến, những người khác đều đã có mặt ở sảnh dưới lầu rồi.
“Mau lên, họ đang giục đó, sắp xuất phát rồi.” Quý Vãn giục Phong Tiến – người cứ rề rà mãi.
“Chưa tới giờ tập trung mà, đừng sốt ruột.” Phong Tiến vẫn điềm nhiên, “Cậu xuống đó sẽ phát hiện thật ra chưa ai tới cả, chỉ biết nói mồm trong nhóm thôi.”
Quý Vãn ngờ vực lắm, chờ đến khi Phong Tiến sửa soạn xong, hai người cùng xuống sảnh khách sạn, Quý Vãn nhận ra họ đến sớm nhất thật.
Quý Vãn: “…”
Đám Alpha này quá gian trá.
Chờ đến khi tập trung đông đủ, mọi người hồ hởi xuất phát.
Nơi đây có khá nhiều tiệm ăn sáng nổi tiếng, họ chọn một tiệm được đánh giá tốt theo kế hoạch trước đó, vào dùng bữa.
Ngoài Quý Vãn, những người khác đã được Phong Tiến dặn dò riêng, tuy không cần tính kỹ mấy khoản chi vụn vặt này, nhưng để Quý Vãn nhẹ lòng, thi thoảng ăn cơm cũng nên phần ai nấy trả, không thì Quý Vãn sẽ rất áp lực.
Mọi người cảm thấy có lý.
Dù sao họ đi du lịch là để chơi chứ không phải vào nhà hàng năm sao, đa phần sẽ chẳng vào mấy chỗ sang chảnh, còn khi nào muốn ăn sang thì tính.
Quý Vãn không biết chuyện này, cậu tưởng thích ăn gì mua nấy, thế là cũng làm theo.
Những người khác tự trả phần mình, đến lượt Quý Vãn, cậu đút tay vào túi, khựng lại.
Sáng ra ngoài vội quá quên mang điện thoại rồi!
Thời buổi bây giờ, quên mang điện thoại đồng nghĩa với việc không xu dính túi.
Quý Vãn sượng người tại chỗ, vô thức nhìn Phong Tiến.
“Sao vậy?” Phong Tiến chú ý đến vẻ mặt kỳ lạ của Quý Vãn, hỏi: “Không mang điện thoại à?”
Quý Vãn gật đầu, sau đó dõi mắt nhìn Phong Tiến mua hai phần ăn sáng, đưa một phần cho mình.
Quý Vãn hơi ngại, cậu nói lời cảm ơn lí nhí, vừa định ăn lại chợt thấy Phong Tiến đứng dậy mua thêm phần kem dừa đặc sản địa phương.
“Tôi nhớ từng có người nói muốn nếm thử món này trước khi đến đây.” Phong Tiến đặt kem xuống, đoạn nhìn sang Quý Vãn, “Tôi nhớ nhầm à?”
Quý Vãn: “… Không.”
Lúc còn ở nhà, cậu đã tìm hiểu trước và nói với Phong Tiến rằng nếu có cơ hội nhất định phải thử món này.
“Ồ.” Phong Tiến nâng một tay chống cằm, một tay xoay đĩa kem, “Muốn ăn không?”
Quý Vãn và Phong Tiến nhìn nhau, rồi cậu thấy Phong Tiến bật cười, “Muốn thì năn nỉ tôi đi.”
Quý Vãn: “…”
Quý Vãn chợt hơi hoang mang.
Năn nỉ? Phải làm thế nào? Hình như bỏ luôn mới hợp với phong cách của cậu nhỉ.
Nhưng chẳng mấy chốc, Quý Vãn đã thay đổi suy nghĩ.
Đây là lý do thích hợp nhất, cậu có thể thuận theo việc này để học cách làm nũng với Phong Tiến mà không bị cậu ấy nghi ngờ.
“Tôi…” Quý Vãn ngập ngừng lên tiếng, cậu nhìn phần kem trên bàn, im lặng.
Muốn gì cứ làm nũng với người có khả năng thực hiện được, trước đây cậu thường thấy Quý Kha làm thế.
Các bậc cha chú thấy Quý Kha làm nũng đều sẽ vui vẻ cho Quý Kha thứ mà cậu ta muốn.
Nhưng cậu thì khác, có rất nhiều thứ dù cậu muốn đi chăng nữa thì 80-90% sẽ bị phớt lờ hoặc bị từ chối.
Quý Vãn hơi bối rối, cậu nhìn Phong Tiến, nhưng Phong Tiến không hề mảy may dao động trước ánh mắt lạc lõng trơ trọi của cậu.
Quý Vãn chưa thể lên tiếng ngay, Khổng Lập Ngôn vừa gặm cơm chó vừa giúp Phong Tiến: “Ối dào, xoắn xuýt thế làm gì, Vãn Vãn không ăn thì tôi ăn