Bầu không khí trên bãi cát vô cùng sôi nổi, nhưng tiếng cười nói ầm ĩ của người xung quanh chẳng thể quấy rầy được góc nhỏ bên này.
Phong Tiến phản ứng lại trong muộn màng, nửa người dưới của hắn tê dại vì từng lời nói động tác của Quý Vãn, máu nóng dồn hết xuống, dây thần kinh trên mặt dường như không còn trong tầm điều khiển của mình nữa, chúng lập tức làm ra một biểu cảm mà hắn không hề muốn làm lúc này.
Bởi hắn khao khát được hôn Quý Vãn, được đè Quý Vãn lên chính chiếc ghế này, mặc sức giải tỏa tình cảm đang chôn sâu trong tim.
Ước rằng Quý Vãn luôn dựa dẫm hắn, làm nũng với hắn.
Phong Tiến chẳng tài nào kiểm soát được mình nữa, chỉ biết nghiêng người ra trước.
*
Thật ra Quý Vãn căng thẳng lắm chứ.
Đây là lần đầu tiên cậu làm chuyện này, cũng chẳng biết ban nãy sức của mình có vừa phải chưa, làm nũng có giả tạo quá không, đủ tự nhiên chưa?
Nhưng chẳng chờ cậu rối rắm thêm về vấn đề này đã thấy vành tai Phong Tiến đỏ lựng, sau đó là đôi mắt cong tít, và cả khóe môi đang nhếch cao của cậu ấy.
Có vẻ Phong Tiến đang vui, vui đến mức bỏ luôn hình tượng anh chàng đẹp trai lạnh lùng thường ngày của cậu ấy.
Quý Vãn chớp mắt, và rồi, cậu thấy Phong Tiến chậm rãi kề sát, khom người.
Dường như Phong Tiến muốn hôn cậu.
Suy nghĩ này nhoáng lên trong đầu khiến Quý Vãn ngơ ngác, sau đó, gò má cậu bị bóp nhẹ, Phong Tiến dừng động tác đang kề sát.
“Lời đường mật.” Phong Tiến hoàn hồn kịp lúc, cố tỏ vẻ điềm nhiên, “Chỉ biết dỗ ngọt thôi.”
Má Quý Vãn bị bóp khiến môi cậu hơi chu lên.
Phong Tiến nhìn đôi môi nhạt màu của Quý Vãn, tim đập dồn dập, vô thức nuốt nước bọt.
Không được, hắn không thể ở lại đây nữa, không thì chắc chắn Quý Vãn sẽ phát hiện ra điều gì mất.
“Chuyện này còn phải hỏi à, chẳng lẽ tôi bỏ mặc được cậu sao?” Nói đoạn, Phong Tiến thả tay, lợi dụng chiếc quần rộng thùng thình che giấu để quay người sang phía khác, “Tôi đi vệ sinh chút, lát về chơi với cậu.”
Quý Vãn chớp mắt, nhìn bóng lưng hối hả của Phong Tiến.
… Hình như, làm nũng… có tác dụng rất lớn với Phong Tiến.
Quý Vãn để ý chuyện này, thế là khi Phong Tiến trở về bơi cùng, thi thoảng cậu sẽ lại làm nũng với Phong Tiến.
Phong Tiến bơi nhanh hơn những người khác, lúc khen hắn, Quý Vãn còn đặc biệt nâng giọng: “Anh Phong giỏi quá! Anh Phong dạy tôi bơi được không?”
Phong Tiến cố gắng kiềm chế cơ mặt lại sắp mất kiểm soát của mình để dạy Quý Vãn bơi, sóng lớn vồ vập, Quý Vãn chưa rành kỹ năng cho lắm suýt đã bị cuốn đi, được Phong Tiến kéo lại.
Quý Vãn vô cùng chân thành: “Anh Phong tốt quá, không hổ là Alpha đẹp trai nhất tôi từng gặp.” Phong Tiến cố ghìm lại khóe môi mình: “… Ừ.”
Quý Vãn nhìn chằm chằm vành tai đỏ bừng suốt cả quá trình của Phong Tiến, hình tượng lạnh lùng xa cách nào còn tồn tại nữa, bạn nối khố của Phong Tiến nháo nhào che mắt lại, hết mắt nhìn trạng thái của Phong Tiến hiện giờ.
Quả nhiên trúng phốc, Alpha thẳng đuột như Phong Tiến thích kiểu này nhất!
IQ chưa tuột hẳn, chơi nước xong về khách sạn tắm rửa lên giường nghỉ, Phong Tiến hỏi bằng giọng nghiêm túc nhất: “Hôm nay cậu làm sao vậy?”
Quả thật hắn có ý giúp Quý Vãn tháo gỡ gút mắc trong lòng, để Quý Vãn biết làm nũng không khó khăn đến thế, nhưng đâu ai ngờ Quý Vãn lại nhiệt tình vậy chứ.
Quý Vãn vẫn bình tĩnh: “Trước đây không khen được, bây giờ khó khăn lắm mới dám nói nên khen thêm vài câu.
Cậu không thích sao? Tôi sẽ không vậy nữa.”
Phong Tiến: “… Nói cũng được.”
Quý Vãn cười tít mắt lăn vài vòng trên giường đến bên cạnh Phong Tiến, hai người vai kề vai chìm vào mộng đẹp.
Sau khi Quý Vãn say giấc, Phong Tiến mở choàng mắt, khẽ khàng ôm người vào lòng, thở dài.
Buộc phải thừa nhận rằng từng cử chỉ hành động của Quý Vãn đều như đang giẫm điên cuồng vào những nơi mềm mại nhất của hắn, bảo hắn sau này biết làm sao để giữ tình bạn bình thường với Quý Vãn đây, khó quá.
*
Kỳ nghỉ vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến ngày công bố thành tích thi đại học.
Hôm ấy chẳng ai có tâm trạng chơi bời cả, mọi người đều ôm khư khư điện thoại chờ tra thành tích.
Vừa đến giờ đã bắt đầu lướt.
“Ối sao tôi không vào được thế này, các cậu vào được chưa?”
“Web sập rồi! Trang web rởm này có được không đây!”
“Sốt ruột chết mất sốt ruột chết mất sốt ruột chết mất!”
Quý Vãn nín thinh, cậu ngồi cạnh Phong Tiến lặng lẽ làm mới trang mạng trong điện thoại, cuối cùng cũng vào được hệ thống tìm kiếm, nhập số căn cước công dân và số báo danh của mình, nhấp xác nhận.
Quý Vãn nâng tay che lại màn hình điện thoại trước khi điểm số xuất hiện, cậu nhìn Phong Tiến ở bên cạnh.
“Cậu bao nhiêu điểm?” Quý Vãn hỏi.
“Chưa tra ra.” Phong Tiến chỉ vào màn hình điện thoại trống trơn của mình, “Còn cậu?”
“Chờ có kết quả của cậu rồi chúng ta cùng xem.” Quý Vãn cười, nhưng ngón tay đang co lại vì hồi hộp, “Hai năm cấp ba sơ sẩy chút là bị cậu vượt qua, lần này không thể để cậu vượt qua nữa.”
“Bạn Quý tự tin ghê, tiếc là lần này hạng nhất vẫn sẽ thuộc về tôi.” Phong Tiến vừa nói đùa để xoa dịu cảm xúc căng thẳng của Quý Vãn, vừa tiếp tục tra.
Cuối cùng hắn đã vào được, nhập số báo danh rồi cũng che lại màn hình điện thoại.
Hai người xem dần từ con số phía sau, những người khác cũng háo hức vây xem trận chiến giữa hai thánh học.
Số cuối của Quý Vãn và Phong Tiến đều là 6.
Quý Vãn nhíu mày, lần này chênh lệch điểm số của cậu và Phong Tiến từ hàng chục trở lên sao? Không thể thế được.
“Vãn Vãn cố lên, đè cậu ấy xuống trả thù cho bọn này nào!” Khổng Lập Ngôn cổ vũ cho Quý Vãn.
Lời của Khổng Lập Ngôn hơi lạ, nhưng lúc này Quý Vãn cũng chẳng hơi đâu suy nghĩ về nó, cậu chỉ gật đầu.
Con số thứ hai đếm ngược của họ đều là số 3.
Hàng mày của Quý Vãn giãn ra, cậu buông tay không che nữa.
Phong Tiến bên kia cũng thế, để số điểm hiện rõ trước mặt mọi người.
Hai người họ thi bằng điểm: 736 điểm.
Tiếng cảm thán bỗng chốc vang lên: “Đm!” “Đỉnh!” “Tôi không hiểu nổi thế giới của thánh học.”
Khổng Lập Ngôn siết nắm tay: “Đây là duyên trời định đó, các cậu không mau kết… thành bạn bè thân thiết nhất đi, bắt tay nhau nào?”
Quý Vãn nhìn Phong Tiến, đây là người thân thiết nhất với cậu trong khoảng thời gian qua, là bạn bè, cũng là người cậu thầm mến.
Cuộc tranh hạng kéo dài suốt hai năm học cấp ba đã kết thúc, đặt xuống dấu chấm tròn viên mãn.
Quý Vãn mỉm cười, nắm lấy bàn tay đã vươn ra của Phong Tiến.
*
Xem điểm xong, mọi người cũng lên đường về nước kết thúc chuyến du lịch, định nghiên cứu xem nên nộp hồ sơ vào trường nào.
Nhưng trước đó còn một chuyện rất quan trọng.
Sắp đến sinh nhật Quý Vãn.
Phong Tiến từng xem sơ yếu lý lịch của Quý Vãn, biết sinh nhật cậu rơi vào kỳ nghỉ hè.
Sinh nhật năm ngoái của Quý Vãn, cuộc gọi và tin nhắn của hắn đều được Quý Vãn nhận và xem.
Sau đó có nhiều chuyện rắc rối xảy ra, Quý Vãn không hề nhắc gì liên quan đến ngày sinh nhật của mình nữa, hắn tưởng Quý Vãn sẽ tức cảnh sinh tình, sợ Quý Vãn buồn khổ vì gia đình đó nên cũng chẳng dám nhắc.
Nhưng hè này Quý Vãn được đề tên trên bảng vàng, một tương lai tươi sáng đang hiện hữu trước mắt cậu, rõ ràng đây là ngày sinh nhật mười tám tuổi đáng chúc mừng lắm chứ, ấy thế mà Quý Vãn cũng chưa từng đề cập dù chỉ một chữ.
Tại sao?
Phong Tiến nghĩ đến một khả năng.
Có lẽ… Quý Vãn không nhớ gì về ngày sinh nhật, một ngày vô nghĩa và nhàm chán đối với cậu.
Có lẽ Quý Vãn chưa bao giờ đón sinh nhật lần nào.
Phong Tiến thở dài, lặng lẽ xoa tóc Quý Vãn đang ngủ.
Không sao, Quý Vãn quên thì mỗi một năm sau này, hắn đều sẽ giúp Quý Vãn nhớ đến nó.
***
Hôm nay trời trong nắng ấm, gió mát hiu hiu, cả những áng mây trắng cũng chỉ vừa đủ để che ông mặt trời, là một ngày tuyệt đẹp.
Với Quý Vãn, hôm nay chẳng khác gì