Sự hoài nghi thoáng qua trong lòng Phong Tiến, hắn ngồi xổm xuống, đến gần Quý Vãn đang nằm trên sofa.
Tầm mắt Quý Vãn đặt trên mặt Phong Tiến một lúc, sau đó nhanh chóng dời đi.
Phong Tiến nhíu mày muốn sờ mặt Quý Vãn lần nữa, nhưng lại bị Quý Vãn né tránh.
Một lần có thể là trùng hợp, nhưng hai lần thì chắc chắn không phải rồi.
Phong Tiến chưa từng bị Quý Vãn đối xử lạnh nhạt như vậy, tay hắn khựng lại giữa không trung.
Phong Tiến dịu giọng dỗ dành: “Sao vậy, tâm trạng không vui à?”
Quý Vãn lặng thinh.
Phong Tiến bèn tiếp tục: “Có ai bắt nạt em sao, để anh điều tra.”
Quý Vãn không muốn liên lụy người khác, bấy giờ mới lên tiếng: “Không có.”
“Thật không? Vậy tại sao bỗng dưng như vậy?” Phong Tiến gặng hỏi.
Quý Vãn im lặng, cậu cụp mắt xuống không để mình có cơ hội nhìn rõ mặt Phong Tiến.
Phong Tiến nhìn Quý Vãn hồi lâu, rướn người sang muốn hôn Quý Vãn.
Lần này Quý Vãn nâng tay chắn mặt hắn.
“… Em bị cảm nhẹ, ngủ không đủ giấc hơi khó chịu, mấy ngày tới anh đừng trêu em.”
Cảm?
Phong Tiến ngờ vực, nhưng vẫn đứng lên, vào phòng bếp nấu nước gừng giải cảm cho Quý Vãn.
Quý Vãn nằm một lúc rồi cũng theo vào bếp, định cản Phong Tiến: “Anh nghỉ ngơi đi, không cần giúp em đâu, em muốn uống gì sẽ tự làm lấy.”
Nước trong nồi được đun vang lên những tiếng lách tách nho nhỏ, mùi gừng lan tỏa khắp gian bếp.
Quý Vãn định cầm dao, nhưng ngón tay chưa chạm được cán dao đã bị Phong Tiến kéo từ phía sau, sau đó dùng sức đẩy nhẹ cậu ra phòng bếp.
Phong Tiến kéo cửa phòng bếp lại, Quý Vãn đi quanh quẩn bên ngoài một lúc, cuối cùng chỉ đành chịu thua ngồi về sofa.
Không bao lâu sau, Phong Tiến đã nấu xong nước gừng thêm ít đường, rót vào ly mang ra cho cậu: “Uống nhân lúc còn ấm nhé.”
“Cảm ơn.” Quý Vãn nói lời khách sáo, cậu nhận ly, ngón tay không hề chạm vào tay Phong Tiến.
Phong Tiến híp mắt, khom người giữ chặt bờ vai muốn tránh đi của Quý Vãn: “Em khách sáo với anh làm gì?”
Quý Vãn không đáp, chỉ cầm chặt cái ly.
Phong Tiến cũng chẳng làm gì nữa, buông cậu ra để cậu uống nước gừng trước.
Uống xong, Phong Tiến hỏi: “Ngon không?”
Thật ra rất ngon, Phong Tiến đã quá rành khẩu vị cậu, độ ngọt vừa phải, dù cậu không thích ngọt lắm cũng uống được.
Độ ấm cũng chỉ hơi nong nóng vừa miệng, không gây bỏng lưỡi.
Trước đây cậu những tưởng sự tỉ mỉ này đến từ tình yêu thương, nhưng giờ đây Quý Vãn mới nhận ra, có lẽ nó bắt nguồn từ mục đích khác không thể nói.
“… Ngon.” Quý Vãn đáp thật khẽ.
“Anh không tin, trừ khi em cho anh nếm thử.” Nói đoạn, Phong Tiến vươn một tay cố định cằm Quý Vãn, nâng mặt cậu lên, khom người xuống.
Lần này, cuối cùng hắn cũng được chạm vào đôi môi mềm mại như mong muốn, nếm được dư vị ngọt lành.
Rõ ràng ngày nào họ cũng làm thế, nhưng sao bấy giờ lại trở nên xa lạ.
Để im hôn một lúc, Quý Vãn vươn tay đẩy Phong Tiến.
Phong Tiến cũng thuận thế ngồi xuống cạnh cậu: “Cho anh biết, em đang giận dỗi chuyện gì?”
Quý Vãn trầm ngâm một lúc, cuối cùng vẫn thử ướm lời: “Em cảm thấy anh không phải thích em từ mùa hè năm ấy.”
Quý Vãn luôn quan sát vẻ mặt Phong Tiến, nên cậu cũng chú ý đến nét sượng cứng ngắn ngủi ở hắn.
Quý Vãn vờ như không phát hiện, nói tiếp: “Lúc em tỏ tình, anh cũng chỉ có tình bạn với em thôi, nhưng vì cảm thấy đã làm bạn nhiều năm, không muốn cắt đứt quan hệ mới nhận lời bày tỏ của em, đúng không? Em suy nghĩ thế nào cũng không cảm nhận được trước đây anh từng có ám chỉ gì với em cả.”
Vẻ mặt Phong Tiến thả lỏng hẳn đi, hắn cười đáp: “Sao tự dưng xoắn xuýt chuyện này?”
“Anh gạt em, em không vui.” Quý Vãn khẽ nói.
“Chuyện này thì mâu thuẫn gì.” Phong Tiến ôm Quý Vãn, “Anh đâu có rung động với ai khác, khi ấy bản thân anh còn chưa rõ cảm giác ấy là gì, tất nhiên sẽ không ám chỉ với em, đến tận khi em tỏ tình anh mới nhận ra mà.”
Quý Vãn tựa đầu lên vai Phong Tiến, nhắm mắt lại.
Đến tận lúc này rồi Phong Tiến vẫn không chịu tiết lộ, không chịu thẳng thắn với cậu.
Nếu không biết sự thật, chỉ nghe những lời Phong Tiến nói, cậu sẽ chẳng phát hiện được gì.
Phong Tiến bảo thích cậu từ mùa hè năm tốt nghiệp cấp ba, còn qua lời kể của mẹ Phong Tiến, vào kỳ nghỉ hè lần đầu tiên cậu ghé nhà, Phong Tiến đã nung nấu kế hoạch này rồi.
Kế hoạch xem cậu là một công cụ, nhằm giúp sự nghiệp của mình thăng tiến hơn.
Cậu có thể trực tiếp chất vấn Phong Tiến, nhưng làm vậy có nghĩa lý gì chứ, Phong Tiến hoàn toàn có thể viện ra những cái cớ khác để lừa gạt cậu, ví dụ như làm thế là để cậu yên tâm hơn, không bị gây khó dễ.
Nhưng nếu chỉ đơn giản vì muốn cậu khi ấy được yên tâm thoải mái, bây giờ Phong Tiến đâu cần che giấu? Đấy chẳng phải là một chuyện rất đỗi bình thường, một mối quan hệ bạn bè thân thiết quan tâm nhau sao?
Như hứng trọn một gáo nước lạnh dội từ đầu xuống chân, xua tan mọi hơi ấm.
Sau đó Quý Vãn cũng chẳng nói gì nhiều, tối ngủ, cậu lấy chiếc chăn khác, từ chối yêu cầu ngủ chung chăn của Phong Tiến.
Phong Tiến rất thông minh, sao hắn lại không nhận ra sự hờ hững của Quý Vãn chứ, nhưng mặc kệ hắn hỏi gì, Quý Vãn cũng chỉ đáp lại bằng từ “Mệt rồi”.
Phong Tiến thử ôm Quý Vãn: “Hay ngày mai nghỉ một hôm nhé? Sức khỏe quan trọng nhất, đừng để mình mệt quá đổ bệnh.”
Quý Vãn đẩy bàn tay đang đặt trên eo mình của Phong Tiến ra, quay lưng về phía hắn đắp kín chăn, nói với vẻ lạnh nhạt: “Không nghỉ, anh đừng ôm em, ôm sẽ khó ngủ hơn, vậy mới thấy mệt đó.”
Dứt lời, Phong Tiến đằng sau không chạm vào cậu nữa, Quý Vãn nhíu mày, từng dòng suy nghĩ cứ nhoáng lên khiến cậu chẳng tài nào yên giấc.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Quý Vãn cũng ngủ được.
Đêm đã khuya, nhưng Phong Tiến vẫn mở trừng mắt.
Hắn thử đặt lại tay lên eo Quý Vãn, lần này, Quý Vãn đã ngủ không còn đuổi hắn đi nữa.
Chẳng những không đuổi hắn, Quý Vãn còn vô thức thốt ra vài âm tiết khe khẽ rồi chủ động dựa ra sau, chạm vào lồng ngực Phong Tiến.
Đến khi được rúc trọn trong ngực Phong Tiến rồi, dường như Quý Vãn mới thấy yên tâm, hàng mày đang nhíu cũng giãn ra, tiếp tục chìm sâu vào giấc ngủ.
Phong