Câu cuối của Quý Vãn rất khẽ, ngoài cậu ra chẳng ai nghe rõ cả.
“Tiểu Quý vừa nói gì? Kết hôn gì?” Bác sĩ lớn tuổi tò mò.
Quý Vãn mỉm cười, nhưng không trả lời: “Không có gì đâu ạ, cháu về trước nhé.”
Quý Vãn không chọn chỗ nào đặc biệt, cũng chẳng có tâm trạng tìm nơi lãng mạn, cậu hẹn ở ngay trong nhà.
Phong Tiến đã chờ sẵn ở đó, Quý Vãn vừa về đến thì thấy bàn cơm canh thịnh soạn hội đủ hương sắc.
Quý Vãn đã suy nghĩ kỹ lắm rồi, tâm trạng hiện tại cũng khá bình tĩnh, bèn gật đầu với Phong Tiến xem như chào hỏi.
“Mau ăn cơm nào.” Phong Tiến nói, “Sao muộn thế mới về?”
Phong Tiến cố giữ giọng điệu thoải mái, tạo không khí hài hòa với cậu, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Quý Vãn không vạch trần, cậu rửa tay ngồi vào bàn, Phong Tiến cũng ngồi xuống bên cạnh.
Quý Vãn nhìn những đĩa thức ăn trước mặt: “Nhiều món quá ăn không hết, sau này đừng làm nhiều vậy nữa, lãng phí.”
Phong Tiến nhạy cảm chú ý hai chữ cuối, vô thức thở phào, vội nói: “Mai anh sẽ mang thức ăn đến trường, đảm bảo không lãng phí.
Mấy tên đó ngày thường cũng chỉ ăn cơm căn tin, cứ ngóng chờ anh mang thức ăn đến cải thiện thực đơn của họ.”
“Ừ.” Quý Vãn gắp miếng cải xanh, “Có người ăn cùng anh, vậy em yên tâm rồi.”
Tinh thần Phong Tiến rất nhạy cảm, bấy giờ cảm thấy ngờ ngợ khi nghe câu này của Quý Vãn.
Gì mà có người ăn với hắn thì yên tâm, tuy thường ngày Quý Vãn rất hiếm khi ghen, nhưng câu này sao giống như đang ám chỉ sau này hắn sẽ phải thường xuyên ăn một mình?
Nhưng ngày thường chỉ cần có cơ hội, rõ ràng họ đều sẽ ăn cùng nhau.
Phong Tiến siết chặt đũa, dự cảm chẳng lành chợt kéo đến, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ điềm nhiên như không có gì xảy ra.
Phong Tiến gắp một con tôm, lột vỏ rồi đặt vào chén Quý Vãn: “Ăn nhiều chút, khoảng thời gian qua em vất vả quá, cần bồi bổ thêm, mai muốn ăn gì?”
Mai?
Quý Vãn không tiếp lời, cậu nhìn con tôm được Phong Tiến bóc vỏ trong chén mình, gắp lên, trả về chén Phong Tiến.
Hành động này đã thể hiện quá rõ, khiến bầu không khí trở nên gượng gạo.
“Em có chuyện muốn nói với anh.” Quý Vãn bắt chuyện, rành mạch từng chữ.
“Rầm!”
Đôi đũa bị Phong Tiến đập mạnh lên bàn, khóe môi hắn co giật như tên thần kinh, nhìn Quý Vãn với vẻ vô cùng ghê rợn.
Quý Vãn cũng nhìn thẳng lại, và rồi sự nguy hiểm và sát khí được Phong Tiến che giấu đi, trở về với Phong Tiến quen thuộc thường ngày.
“Ăn cơm thì tập trung ăn, đừng nói chuyện khác.” Phong Tiến cầm lại đũa, ăn con tôm mà Quý Vãn trả về như chưa có gì xảy ra, “Không nói chuyện khi ăn, biết không?”
Nếu Phong Tiến đã nói vậy, Quý Vãn cũng chẳng tranh chấp thêm, kẻo ai cũng không còn tâm trạng ăn, lãng phí bữa cơm ngon như vậy.
Ngôi nhà trở nên im ắng, Quý Vãn vừa lặng lẽ ăn, vừa nghĩ ngợi.
Sau khi mẹ Phong Tiến nói chuyện này cũng đã thẳng thắn với cậu rằng có thể hỏi Phong Tiến, bà ấy không nói dối, cũng không cố ý làm vậy để chia rẽ hai người họ.
Quý Vãn tin mẹ Phong Tiến không cần thiết thêu dệt để gạt cậu sau khi cậu vừa phẫu thuật cho bà ấy, chí ít thì cũng đáng tin 90%.
… Suy cho cùng, cậu vẫn chưa đủ hiểu rõ con người Phong Tiến.
Trong không gian tĩnh lặng, điện thoại Phong Tiến cứ vang hết lần này đến lần khác, Phong Tiến không nhận, vang bao nhiêu lần cúp bấy nhiêu lần.
“Nhận điện thoại xem có chuyện gì.” Quý Vãn nói, “Nhỡ là chuyện quan trọng, bỏ lỡ không hay.”
“Không gì quan trọng cả.” Phong Tiến đáp, “Họ muốn gọi anh ra ngoài ăn cơm thôi.”
Quý Vãn gật đầu, cậu vốn ăn ít, chẳng mấy chốc đã đặt đũa xuống.
Định chờ Phong Tiến ăn xong sẽ chính thức nói rõ mọi chuyện.
Nhưng Phong Tiến ăn rất chậm, cả húp canh cũng từng thìa một, trông vô cùng tao nhã.
Khó khăn lắm Quý Vãn mới chờ được Phong Tiến nuốt xuống ngụm canh cuối cùng, bèn hỏi: “Anh ăn xong chưa?”
“Chưa!” Phong Tiến vội gắp hai miếng thịt trong chén, “Anh mới bắt đầu thôi, em sốt ruột thế?”
Dù ngốc đến mấy cũng biết Phong Tiến đang kéo dài thời gian, nhưng chuyện sớm muộn gì cũng phải đến thôi, kéo dài được tới bao giờ chứ?
Quý Vãn không định chờ đợi vô nghĩa thế nữa, cậu mở lời: “Nếu đã vậy thì em nói thẳng, anh có thể vừa ăn vừa nghe em nói.”
Động tác vùi đầu ăn uống của Phong Tiến khựng lại, Quý Vãn dời mắt đi, tiếp tục: “Mấy ngày qua em đã suy nghĩ rất lâu, Phong Tiến.”
Phong Tiến vẫn không nhúc nhích, như đã hóa đá.
“Trong những năm bên nhau, em rất vui, cũng được anh giúp đỡ rất nhiều.” Quý Vãn nhắm mắt lại, “Bây giờ em đã sắp đi làm, có thu nhập, trước đây không làm việc nên tiêu tiền của anh, còn tiền thuê nhà nữa, em đều sẽ…”
Quý Vãn chưa kịp nói xong, chuông điện thoại cậu chợt vang lên.
Quý Vãn lấy điện thoại ra xem, là một cuộc gọi đến từ bạn đại học của Phong Tiến, cũng chính là một thành viên trong nhóm nghiên cứu.
Phong Tiến rất nhiệt tình trong việc đưa cậu vào những mối xã giao của hắn, giới thiệu cậu cho tất cả mọi người, nên Quý Vãn đã gặp nhóm nghiên cứu này nhiều lần, cũng trao đổi thông tin liên lạc với họ.
Quý Vãn nhìn thông tin hiển thị vài giây, nhận cuộc gọi.
“Anh Quý, anh và anh Phong có ở cạnh nhau không?” Tiểu Trương hồ hởi hỏi.
“Có, sao vậy, chuyện gì gấp à?” Quý Vãn hỏi.
“Không phải chuyện gấp, mà là chuyện vui, anh Phong không nói gì với anh sao?” Giọng Tiểu Trương vô cùng kích động, “Dự án nghiên cứu của bọn em thành công rồi! Ban đầu đã hẹn là nếu thành công, mọi người sẽ cùng chúc mừng, nhưng sao anh Phong mãi không bắt điện thoại nhỉ, trước đó còn bảo phải hẹn hò với anh nên không tham gia, vậy sao được chứ!”
Tiểu Trương hô to: “Anh Quý dẫn anh Phong tới đây đi! Bọn em ai có người yêu cũng dẫn theo mà, hồi đầu anh còn hứa với bọn em là thành công sẽ cùng chúc mừng!”
Quý Vãn biết dự án nghiên cứu này.
Thông thường thì thể chất của Alpha đều mạnh hơn Beta và Omega, điều này đã khiến hai nhóm người đó dễ bị Alpha bắt nạt, dự án mà bọn Phong Tiến nghiên cứu là một loại máy mô phỏng pheromone, khi đối mặt với Alpha có mưu đồ gây rối, cứ nhấn vào máy mô phỏng, máy sẽ tỏa ra mùi pheromone cực mạnh chuyên ngăn cản và xua đuổi Alpha.
Với những nhóm người yếu ớt, có thể nói đây chính là vũ khí cứu mạng cấp thần.
Quý Vãn còn nhớ đêm mà Phong Tiến kể với mình về việc này, Phong Tiến phấn khởi ôm cậu vào lòng, thỏ thẻ bên tai cậu rằng hy vọng sau này khi cậu ra ngoài cũng được an toàn, không lo bị Alpha bắt nạt.
Tiểu Trương ở đầu bên kia điện thoại vẫn một mực rủ rê: “Sao lại vắng mặt trong dịp quan trọng thế chứ? Vả lại anh Phong còn là người chủ yếu có công đột phá nan đề, không đến sao được, anh Quý thấy đúng không! Anh và anh Phong cùng đến cũng xem như hẹn hò rồi.”
Quý Vãn ngước mắt nhìn Phong Tiến, bấy giờ vẻ mặt Phong Tiến trông rất căng thẳng, chỉ nhìn chằm chằm cậu.
Với tình hình hiện giờ, Phong Tiến không thể bỏ cậu lại một mình để đi chúc mừng được, dù có chăng nữa, trước đó Phong Tiến đã bảo sẽ đến cùng cậu mà bây giờ lại đến một mình cũng sẽ khiến người khác thấy lạ.
… Tuy cậu không định tiếp tục mối quan hệ này, nhưng cũng không mong Phong Tiến bỏ lỡ những buổi tiệc quan trọng.
Dời lại một đêm