Cô đi ra ngoài nghe điện thoại, “Thầy Ninh.
”“Vì sao xin nghỉ?” Bên kia truyền đến giọng nói của anh.
Cô chần chờ một chút, “Em… có chút chuyện.
”“Ốm rồi?”“Không có.
”“Rốt cuộc là chuyện gì?” Âm lượng anh lớn hơn một chút.
“Bố em bị bệnh.
” Cô nói thật.
“Ở đâu? Bệnh viện chúng ta?”“Không có…”“Ở đâu?” Âm lượng lại lớn thêm một chút nữa, nghe giống như đang tức giận.
Cô ngừng một chút, “Ở bệnh viện Nhân dân.
”“Bây giờ tôi không có thời gian, sau khi tan làm sẽ qua.
”“Không cần không cần!” Cô vội nói, “…”Còn chưa dứt lời, bên kia đã là một hồi tút tút.
Cô cầm điện thoại, cực kỳ bất đắc dĩ.
Bây giờ ngoại trừ bệnh của bố, còn có một chuyện đặc biệt gấp gáp, chính là tìm được Nguyễn Lãng, túm cổ nó về, làm cho rõ ràng nó ở bên ngoài rốt cuộc tiêu tiền như thế nào, khoản tiền kia nó trả còn thừa không, lại thiếu bên ngoài bao nhiêu, bên này nếu bố thực sự phải đặt stent thì vẫn cần một khoản tiền!Vì vậy lại gọi điện thoại cho Nguyễn Lãng, không ngờ lại tắt máy.
Bây giờ còn không biết phải đặt bao nhiêu stent, cũng không biết phải tốn bao nhiêu tiền, nhưng vấn đề tiền này đã vô cùng cấp bách.
Nếu như phải làm, nhất định phải dùng loại tốt nhất, cô không biết tiền của mình rốt cuộc có đủ không, cho dù đủ vậy sau này cuộc sống của bố mẹ thì sao?Cô đã quyết định bán xe, cô không có lý do gì để tiếp tục lái một chiếc xe xa hoa như vậy.
Không biết bán thế nào, nghiên cứu cả một buổi chiều, quyết định tìm bên môi giới, buổi chiều cô nói qua với Bùi Tố Phân một tiếng, ra ngoài tìm môi giới, treo bán xe.
Sau đó dứt khoát ở nhà nấu cơm, đưa đến bệnh viện.
Đợi đến lúc cô đến bệnh viện, lại phát hiện Tiết Vĩ Lâm đã ở đó, hơn nữa, còn mang cơm tới.
“Tôi cho rằng em đi làm sẽ bận, cho nên tự ý đến thăm chú Nguyễn và dì Bùi, hi vọng sẽ không khiến em thấy khó chịu.
” Tiết Vĩ Lâm vội nói, nói xong lại bổ sung, “Không phải tự tôi làm đâu, em yên tâm, có thể ăn.
”Cô không phải người không biết điều, chỉ là có chút kháng cự người khác đối với cô quá nhiệt tình, có lẽ là sợ không trả lại được nhiệt tình như thế.
“Cảm ơn anh, thực ra…”Nội dung phía sau thực ra cô còn chưa nói xong, anh ta đã nói, “Em không cần căng thăng, tôi đến thăm chú Nguyễn, tôi là bạn chú ấy.
”Đương nhiên cô không muốn ở bệnh viện, ở trong phòng bệnh ngay trước mặt bệnh nhân khác và người nhà họ tranh luận mấy vấn đề này, lặng lẽ đặt cơm mình mang tới xuống.
Bệnh viện không cho trông đêm, đến giờ sẽ phải rời đi, cô đỡ Bùi Tố Phân, cùng Tiết Vĩ Lâm đi ra khỏi phòng bệnh.
Đi đến cửa thang máy, đúng lúc thang máy mở cửa, một người sắc mặt vội vàng từ bên trong ra – Ninh Chí Khiêm.
Bốn người gặp nhau, anh không vội vàng nữa đứng vững lại, “Dì Bùi.
”“Chí Khiêm à, muộn như thế này con còn đến, thật sự vất vả quá.
” Bùi Tố Phân nói.
“Rất xin lỗi dì, mới làm xong phẫu thuật ạ.
” Anh nói, ánh mắt đảo qua trên mặt Nguyễn Lưu Tranh, anh vừa nhìn đồng hồ, “Có phải không thể vào thăm nữa rồi không?”“Phải con ạ, thời gian đến rồi, chúng ta đang định về nhà.
” Bùi Tố Phân vội nói.
“Vậy thật đúng là ngại quá, con…”“Chí Khiêm, dì biết con bận, không cần lo lắng, công việc quan trọng hơn.
” Bùi Tố Phân chỉ chỉ thang máy, “Thang máy lại tới rồi, chúng ta xuống đi.
”“Vâng…” Ninh Chí Khiêm nghiêng người, để Bùi Tố Phân đi trước.
Ba người họ lục tục vào thang máy, mà tự anh là người cuối cùng đi vào.
“Hôm nay trong khoa vẫn bận sao.
” Nguyễn Lưu Tranh hỏi.
“Cũng ổn, vẫn bình thường, em cứ nghỉ phép đi, không cần gấp.
” Anh trả lời.
“Không thể nào nghỉ mãi chứ?” Chính cô cũng không dự tính như vậy.
“Không sao, em nghỉ đi, lúc nào hết bận thì lại đi làm.
Em là bác sĩ, người nhà mình bệnh còn không chăm sóc được, em còn làm bác sĩ gì?” Anh nói.
“…” Lý do này không hề thành lập, cũng không phải cô đích thân chữa trị.
Đang lúc nói chuyện, thang máy đã đến tầng một, cô đỡ Bùi Tố Phân phối hợp với nhịp bước chân của bà, Tiết Vĩ Lâm đi một bên của Bùi Tố Phân, anh là người cuối cùng vào thang máy, tự nhiên sẽ là người ra đầu tiên, quay đầu nói, “Dì Bùi, vậy con đi trước, lần sau lại đến thăm chú Nguyễn.
”“Được! Không cần phiền phức như vậy, Chí Khiêm con bận như vậy, vội làm việc của mình đi!” Bùi Tố Phân nói.
Anh không nói gì khác, chỉ chào từ biệt rồi đi.
Liên tục mấy ngày Nguyễn Lưu Tranh đều đang liên lạc với Nguyễn Lãng, nhưng người này giống như biến mất, dĩ nhiên vẫn không gọi được, cô không dám nói với bố mẹ, trong lòng phỏng đoán lần này Nguyễn Lãng đã gây ra đại họa rồi.
Bác sĩ xác định nói cho cô, tốt nhất là đặt stent, hơn nữa phải đặt bốn cái, vừa vặn xe cô rất nhanh tìm được người mua, giá cả bán ra cũng không tệ, cô thúc giục người môi giới mau chóng làm thủ tục nhanh nhất, sau khi tiền tới tay trong lòng cô mới không nôn nóng nữa.
Tìm được thời cơ, nói một lượt chuyện bán xe và phẫu thuật cho mẹ, Bùi Tố Phân vừa nghe xong lại đau lòng, liên tục nói liên lụy Nguyễn Lưu Tranh.
Nguyễn Lưu Tranh nhớ lúc còn nhỏ gặp phải vấn đề khó, luôn khóc lóc đi tìm mẹ, mẹ nhất định sẽ cho cô cách giải quyết, mà bây giờ, cô đã trưởng thành, bố mẹ cũng đã già, vai này cũng đổi chỗ, cho nên chính cô không có cơ hội khóc nữa, cô cần phải chống đỡ cho bố mẹ.
Vì vậy, chỉ ôm mẹ nhẹ giọng nói,