Ngày bố làm phẫu thuật, cô lại xin nghỉ.
Ninh Chí Khiêm bày tỏ đã biết, bảo cô chăm sóc bố thật tốt, anh có phẫu thuật nên không đến được.
Cô hiểu, cũng chưa từng nghĩ anh sẽ đến, nhưng mà ngày đó, Tiết Vĩ Lâm lại đến, từ lúc phẫu thuật bắt đầu, đến lúc cuối cùng.
Phẫu thuật rất suôn sẻ, buổi chiều từ phòng phẫu thuật đi ra, lập tức đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, cô và mẹ ở ngoài lo lắng, cuối cùng không thể không lưu luyến mà rời đi.
Trên đường đi về phía bãi đỗ xe, Bùi Tố Phân muốn đi phòng vệ sinh, cô và Tiết Vĩ Lâm đứng đợi một bên, xa xa cô nhìn thấy Ninh Chí Khiêm.
Anh đứng bên xe mình, đang nói chuyện cùng chủ nhiệm Phó người mổ chính cho bố.
Cô không biết anh có nhìn thấy mình hay không, hình như là nhìn qua bên này một chút, nhưng mà ánh mắt cũng không dừng lại, bắt tay với chủ nhiệm Phó, sau đó lên xe, chủ nhiệm Phó còn vẫy tay chào anh.
Bùi Tố Phân bắt kịp, hỏi cô, “Nhìn gì vậy?”Cô lắc đầu, “Không có gì ạ, về nhà thôi.
”Về đến nhà, cô sắp xếp Bùi Tố Phân nghỉ ngơi, mình lập tức đi nấu cơm, Tiết Vĩ Lâm lại nói, “Không cần vội.
tôi đã gọi cơm, cũng sắp đưa tới rồi.
”Anh ta khua điện thoại, “Hẹn giờ đưa tới, bây giờ đã đến giờ rồi.
”“Cảm ơn anh.
” Cô ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống, cả nhà còn đang mở, ngoài của có thêm một bóng người.
Cô ngạc nhiên nhìn qua, là một người phụ nữ xa lạ không quen biết, cũng không nhìn ra tuổi tác là hơn bốn mươi hay hơn năm mơi, trang điểm quý phái, thần sắc có chút ngạo mạn.
Như vậy, tuyệt đối không phải đưa đồ ăn chứ?Cô đang muốn hỏi tìm ai, thì nghe thấy Tiết Vĩ Lâm gọi, “Mẹ, sao mẹ đến đây?”“Tôi tìm anh, tìm khắp nơi không thấy.
” Người phụ nữ nói.
Vốn dĩ Bùi Tố Phân vô cùng mệt, lập tức đứng lên chào đón, “Là mẹ của Tiểu Tiết à, mời vào mời vào.
”“Mẹ, nhà người ta đang có chuyện, mẹ tới không phải thêm phiền phức sao?” Tiết Vĩ Lâm nói.
Bà Tiết hơi hất cằm, không nói gì.
Vừa đúng lúc cơm cũng đưa tới, đều tập trung ở cửa, bà Tiết liền vào trong đứng, Nguyễn Lưu Tranh nhận đồ ăn mang vào, Bùi Tố Phân rót trà cho bà Tiết, mời bà ta cùng ăn cơm.
Ánh mắt bà Tiết quét qua trong nhà một vòng, sắc mặt cũng dần tốt hơn, cũng không từ chối, cùng Tiết Vĩ Lâm ngồi vào bàn ăn.
Dường như bà Tiết khá có hứng thú với Nguyễn Lưu Tranh, luôn nhìn chằm chằm cô, sau đó hỏi cô, “Cô đang làm việc ở Bắc Nhã?”Cô vừa muốn mở miệng nói chuyện, Tiết Vĩ Lâm đã nói, “Phải ạ!”“Không hỏi con!” Bà Tiết bất mãn liếc anh ta một cái.
Nguyễn Lưu Tranh thấy Tiết Vĩ Lâm luôn nháy mắt với cô, biết ý của anh ta, lại không biết giấu giếm như thế có ý nghĩa gì, vì vậy nói, “Không phải ạ, bác gái, cháu đang học bồi dưỡng ở Bắc Nhã, làm việc ở bệnh viện Tây Thành ạ.
“Tây Thành?” Bà Tiết nhíu mày, “Vậy cũng kém rất xa, có điều… cũng không cần gấp.
”Nguyễn Lưu Tranh và Bùi Tố Phân nhìn nhau.
Bầu không khí của bữa cơm này có chút kỳ lạ, Tiết Vĩ Lâm vội vàng, mọi điều đều thuận lợi.
——Nhà trẻ.
Ninh Chí Khiêm nhìn Ninh Tưởng chạy về phía anh, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng, cười rất vui vẻ, “Bố, hôm nay sao bố lại rảnh rỗi đến đón con?”“Ừm, hôm nay vừa lúc có thời gian, thích bố đến đón không?” Anh dắt tay con trai.
“Thích ạ!” Ninh Tưởng nhảy tưng tưng, đã khôi phục trạng thái hoạt bát vui tươi lúc trước, “Bố, chúng ta đi đâu ạ?”“Ừm…hôm nay Ninh Tưởng thích đi đâu thì chúng ta đi đấy.
”“Thật sao ạ? Bố, vậy chúng ta có thể đến vườn bách thú không? Có thể đi công viên hải dương không?” Ninh Tưởng thích đi những chỗ này nhất, nhưng bố chưa đi cùng cậu lần nào.
“Nhưng mà, bây giờ đóng của rồi con!” Ninh Chí Khiêm nói.
“Á, con quên mất…”“Bố dẫn con đến một chỗ khác nhé!” Anh chợt nhớ đến.
“Vâng ạ!” Chỉ cần ở cùng bố, đi đâu cũng được!Ninh Chí Khiêm lại dắt cậu đi đến nhà cũ.
“Đây không phải nhà cụ nội sao ạ?” Bố nói dắt cậu đến một chỗ là chỗ này sao?“Phải đó, lúc bố lớn như con đã sống ở đây.
”Anh đang nói, Ninh Tưởng đã đi vào tìm cụ nội từ lâu, khiến ông cụ Ninh vui mừng không thôi, mau chóng chiêu đãi hai bố con ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi Ninh Chí Khiêm dắt Ninh Tưởng đến bãi đất trống cạnh nhà, hai ba mươi năm đã trôi qua, bãi đất trống đã sớm không còn dáng vẻ ban đầu, nhưng nhìn chung vẫn còn đó, mấy cái khe rãnh cũng vẫn còn.
“Ninh Tưởng, lúc còn nhỏ bố thường cũng các bác con ở đây chơi trò đánh giặc.
” Trong bóng tối ánh mắt anh thâm trầm.
“Bố, bố có muốn chơi cùng Tưởng Tưởng không?” Con trai luôn có nhiệt huyết trời sinh với mấy trò chơi đánh giặc này.
“Được chứ!”“Vậy bố làm người xấu, con làm giải phóng quân!”“Được.
”Ninh Chí Khiêm dắt theo Ninh Tưởng, bố trí sơ qua xung quanh một lượt, phỏng theo một dáng vẻ chiến trường nhỏ, lăn bò cùng Ninh Tưởng nửa buổi tối, chơi đến nỗi hai người đều dính đầy bụi, mồ hôi đầy người.
Mãi đến khi hai người đều mệt mỏi, Ninh Chí Khiêm nằm thẳng xuống đất, Ninh